Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 177 : Kinh Biến

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


Nghe xong lời nói của Diệp Vân, trên mặt Dư Minh Hồng vốn đang lơ đãng và có một tia nôn nóng thì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.



Dư Minh Hồng yên lặng đứng xếp hàng sau lưng vài tên đệ tử khảo hạch. Cả người hắn dường như đã xảy ra thay đổi cực lớn, hắn trở nên vững vàng và bình tĩnh.



Diệp Vân nhận thấy thì không khỏi hiện lên một tia khiếp sợ. Lập tức nhẹ vuốt trán, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ.



Kỳ thật, cửa thứ nhất khảo hạch tu vi tương đương với việc cho qua. Đệ tử không có tu vi Luyện Khí Cảnh, sao có thể thông qua thí luyện để đạt được danh ngạch khảo hạch đây?



Dư Minh Hồng chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên, sau đó từ từ rút tay về. Luyện Khí Cảnh nhất trọng, đủ tiêu chuẩn tham gia khảo hạch đệ tử nội môn. Hết thảy đều bình thường, đơn giản thông qua, không hề khiến người khác chú ý.



Diệp Vân nở nụ cười càng tươi tắn hơn, Dư Minh Hồng bỗng nhiên thay đổi làm cho hắn nghĩ tới hai chữ, giác ngộ!



Trên con đường tu tiên, có đôi khi chịu khổ chịu khó tu luyện cũng không nhất định sẽ đạt được kết quả như mong muốn. Đối với việc lĩnh ngộ thiên đạo, có đôi khi chỉ trong nháy mắt chợt thông suốt một phần, sau đó sẽ hiểu ra và cảnh giới liền tăng lên.



Đây là một trong những sức hấp dẫn của tu tiên, cũng không phải vì thiên phú ngươi rất cao, hay là tài nguyên dồi dào mà nhận được thiên đạo ưu ái.



Từng đệ tử lần lượt đi lên, sau đó lại đi về. Tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng đến tứ trọng đều có xuất hiện, mỗi người đều có thể thông qua khảo hạch để đạt được tư cách vào vòng tiếp theo.



Diệp Vân từ từ tiến lên, nhìn Thí Chân Chi Kính không có nửa điểm khẩn trương, cũng không cần phải khẩn trương. Hắn vươn tay ra, chân khí hội tụ tại lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng áp vào nó.



Đột nhiên, phía trên Thí Chân Chi Kính tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vòng sáng ngoài cùng phát ra vầng sáng chói mắt.



“Không thể tưởng tượng được chân khí của hắn ngưng luyện thật mạnh mẽ, thực sự là hiếm thấy.” Mộc trưởng lão nhìn thấy, lộ vẻ rất ngạc nhiên.



Phải biết rằng, Luyện Khí nhất trọng Ngưng Khí Cảnh chỉ là bước đầu của việc ngưng khí, nhưng mà chân khí của Diệp Vân lại làm cho Thí Chân Chi Kính tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như không thể mở mắt ra. Điều này thể hiện chân khí trong cơ thể hắn đã mạnh mẽ đến tình trạng khó mà tin được.
“Như vậy thì đệ tử yên tâm rồi, cám ơn Mộc trưởng lão.” Diệp Vân chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, khom mình hành lễ.



Mộc trưởng lão mỉm cười gật đầu, trên mặt lộ vẻ hài lòng. Không ngờ lần này hắn đến đây để tiến hành tuyển chọn đệ tử nội môn lại gặp người yêu nghiệt như Diệp Vân, làm cho hắn cực kỳ cao hứng.



Tuy rằng hắn không biết Diệp Vân che giấu tu vi bằng cách nào, nhưng mà chuyện này cũng không trọng yếu mà quan trọng là…, Diệp Vân xuất thân từ một tên đệ tử tạp dịch nhưng chỉ hơn ba năm ngắn ngủi đã tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí Cảnh tứ trọng. Đây không phải là thiên tài bình thường mà còn có thể sánh vai với thế hệ kinh tài tuyệt diễm như Mộ Dung Vô Ngân. Phải biết rằng Mộ Dung Vô Ngân còn có đệ nhất thiên tài nghìn năm qua của Thiên Kiếm Tông là Mộ Dung Vô Tình tự mình dạy bảo. Hắn từ nhỏ tu luyện đã dùng lượng tài nguyên vô cùng phong phú, dường như đã đến tình trạng vô cùng vô tận. Nhưng mà tu vi chính thức của hắn bây giờ cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, đương nhiên là hắn khác với đệ tử bình thường, hắn có thể dùng tu vi ngũ trọng chống lại cao thủ thất trọng đỉnh phong cũng không bị rơi xuống hạ phong.



Nhưng mà, Diệp Vân có thân phận và tài nguyên tu luyện như thế nào? Lại có thể tu luyện tới Luyện Khí Cảnh tứ trọng, chỉ sợ nói ra sẽ khiến cho toàn bộ người của Thiên Kiếm Tông chú ý đến. Mà một thiên tài như vậy lại được hắn khám phá ra khi khảo hạch, sau này một khi Diệp Vân trở thành trụ cột của tông môn thì công lao của hắn sẽ to lớn đến mức khó có thể tin.



Mộ Dung Vô Ngân ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Vân, nói: “Diệp Vân sư đệ, không thể tưởng tượng được tu vi của ngươi lại tăng nhanh như vậy, ta phải chúc mừng ngươi rồi. Với tu vi hiện tại của ngươi có lẽ sẽ có tác dụng phía trên. Đợi đến khi chấm dứt khảo hạch, trước tiên ngươi hãy đến Tuyệt Kiếm Phong tìm ta.”



Diệp Vân khẽ giật mình, tuy rằng Mộ Dung Vô Ngân có vẻ ôn hòa, giọng nói cũng rất bình thường. Nhưng mà cái loại cao cao tại thượng này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.



“Đợi sau khi khảo hạch chấm dứt rồi nói sau, dù ở đây được thông qua nhưng còn phải đi đến Vô Ảnh Phong trước để tiến hành khảo hạch tâm tính. Ta có thể trở thành đệ tử nội môn hay không còn chưa biết được, lời này của Vô Ngân sư huynh để ngày sau hãy nói.”



Mộ Dung Vô Ngân sững sờ, hắn không nghĩ tới Diệp Vân có thể đáp lại như vậy nên không khỏi hơi hơi nhíu mày lại.



“Cũng thế, nếu như khảo hạch đệ tử nội môn mà ngươi cũng không qua được thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cứ như vậy đi, bây giờ ta đi trước còn ngươi an tâm khảo hạch, đợi đến sau khi trở thành đệ tử nội môn thì trước hết đến Tuyệt Kiếm Phong tìm ta.” Mộ Dung Vô Ngân nhìn Diệp Vân với ánh mắt lạnh lùng, nói xong câu này liền xoay người rời đi.



“Chuyện đó nói sau! Ta cũng không hứa trước là sẽ có thời gian tiến về Tuyệt Kiếm Phong!” Đối với giọng điệu và thái độ cao cao tại thượng của Mộ Dung Vô Ngân thì Diệp Vân thoạt nhìn cũng không xem trọng, thản nhiên trả lời.



Mộ Dung Vô Ngân mạnh mẽ xoay người lại, trong mắt mãnh liệt bắn ra tinh mang, lạnh lùng nhìn Diệp Vân.



“Ngươi nói cái gì?”