Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 184 : Ám toán
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
Những cây huyết châm bắn ra vô cùng nhanh chóng, bao phủ hoàn toàn Đoàn Thần Phong vào bên trong.
Biến hóa bất ngờ này đúng là ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Sự khủng bố cực hạn của yêu thú cấp tám lúc này đã được thể hiện ra hoàn toàn.
Băng Tuyết Hạt Sư không hề tung ra những chiêu công kích bình thường của nó mà sử dụng những cây huyết châm này, chính là thủ đoạn công kích trí mạng nhất của nó.
Đoàn Thần Phong nghĩ rằng huyết dịch tạo thành những đóa huyết hoa kia chính là do Băng Tuyết Hạt Sư sau khi bị thương phun ra. Thế nhưng hắn không thể ngờ rằng, đây chính là chất lỏng được phun ra từ cái đuôi của Băng Tuyết Hạt Sư trong vô thức, chứ không phải là máu tươi gì cả.
Băng Tuyết Hạt Sư dù sao cũng là tồn tại cực hạn trong hàng ngũ yêu thú cấp tám, với tu vi của Đoàn Thần Phong thì sao có thể dùng một thương chọc thủng yết hầu, giết chết nó dễ dàng được.
Đoàn Thần Phong trong lúc vui mừng quá đỗi, sao có thể nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó, còn tưởng rằng mình có thể giết chết được Băng Tuyết Hạt Sư, khi thấy huyết châm đầy trời thì muốn phản ứng cũng đã muộn.
Vô số huyết châm bắn đến một cách nhanh chóng, trong khoảnh khắc liền bao trọn thân hình hắn, cho dù muốn tránh né cũng vô cùng khó khăn.
Tất cả mọi người thấy vậy thì hô hấp gần như dừng lại, cho dù cả mấy tên đệ tử Luyện Khí Cảnh tứ trọng thì cũng kinh sợ không thôi. Nếu như bọn hắn gặp phải Băng Tuyết Hạt Sư, đối mặt với công kích như vậy thì cũng sợ không thể nào đỡ được.
Giờ khắc này, vẻ mặt vui mừng của Đoàn Thần Phong trở thành vô cùng kinh sợ, nhưng mà lại không có nửa điểm bối rối, thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau.
Cùng lúc đó thì trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một vật đen kịt to chừng nắm tay, sau đó liền nhanh chóng ném vào trong không trung.
Trong khoảnh khắc, huyết châm đầy trời giống như bị hấp dẫn, sau đó liền hướng về phía đồ vật ngăm đen kia, điên cuồng bắn đến, rồi phát ra những âm thanh đinh đinh đang đang.
Mấy trăm cây huyết châm vậy mà lại bị đồ vật màu đen kia hút lại, dính chặt trên bề mặt của vật đó.
Đoàn Thần Phong phẫn nộ quát lên một tiếng, Phá Nhật Thương một lần nữa đâm ra một cách mãnh liệt. Thời điểm này, toàn bộ chân khí của hắn đều đã quán trú lên thân thương, đâm thẳng vào yết hầu của Băng Tuyết Hạt Sư.
Chiến thương dài gần một trượng, được chân khí quán chú, toàn bộ đều đâm vào yết hầu của Băng Tuyết Hạt Sư, xuyên thấu thân thể nó rồi đâm ra phía sau lưng, khiến cho máu tươi chảy đầm đìa.
Thân hình Đoàn Thần Phong lóe lên, lại tiếp tục đánh ra một quyền, đánh bay Băng Tuyết Hạt Sư lên không trung. Sau đó, Đại Nhật Quyền Sáo phát ra uy lực mạnh nhất, mỗi một quyền đều đánh thẳng vào đầu của Băng Tuyết Hạt Sư.
Bỗng nhiên, thanh âm của Diệp Vân vang lên một cách chậm rãi. Giọng nói bình thường, nhưng khiến cho người nghe một cảm giác là không thể trái ý.
“Diệp Vân! Ngươi muốn làm loạn à? Không nghe ta nói là thi theo thứ tự à?” Lan trưởng lão nhíu mày, lạnh giọng quát. Tuy rằng tu vi của Diệp Vân đã có thể so sánh với hắn, thậm chí là vượt qua hắn, thế nhưng dù sao thì hắn cũng chính là trưởng lão ngoại môn, sự uy nghiêm vẫn phải có.
“Không sai. Diệp Vân ngươi đừng nên quấy rối nữa. Khảo hạch lần này coi như ngươi vượt qua, chờ ngày mai đến Vô Ảnh Phong để khảo hạch tâm trí. Loại yêu thú cấp tám này căn bản không phải là đối thủ của ngươi.” Mộc trưởng lão gật đầu, tươi cười nói.
Diệp Vân mỉm cười, nói: “Mộc trưởng lão. Lần này khảo hạch nội môn, có công bằng hay không vậy?”
“Tất nhiên. Có ta ở đây thì ai dám gian lận chứ.” Mộc trưởng lão gật đầu, thần sắc có chút kích động, trả lời.
“Ta cũng chỉ hỏi là có công bằng hay không thôi, chứ cũng không nói là ai dám gian lận. Mộc trưởng lão không cần phải kích động như vậy.” Diệp Vân chậm rãi nói.
Diệp Vân đưa tay chỉ về một tên đệ tử, rồi hướng Mộc trưởng lão nói: “Như vậy thì Dư sư đệ vẫn chưa rút thăm chọn yêu thú, tại sao hắn lại muốn thả ra con yêu thú kia?”
“Có việc này sao? Nhiếp Lâm! Ngươi đang làm gì đó?” Khóe miệng Mộc trưởng lão co quắp một chút, đột nhiên quát lên.
Thần sắc tên đệ tử kia có chút bối rối, nói: “Mộc trưởng lão. Đệ tử vẫn chưa hề làm gì cả, chẳng qua là chỉ đứng ở bên cạnh, đợi sau khi Dư sư đệ rút thăm rồi mới chuẩn bị thả yêu thú ra mà thôi.”
“Diệp Vân, ngươi nghe rồi chứ? Nhiếp Lâm chẳng qua chỉ là đứng cạnh mà thôi, cũng không phải là muốn thả yêu thú ra trước khi rút thăm.” Mộc trưởng lão cười cười, giải thích.
Diệp Vân nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Vậy thì cũng không cần phải phiền toái nữa, nhờ Nhiếp Lâm sư huynh mở yêu thú trong lồng đó ra, để ta tiến hành khảo hạch.”
Mộc trưởng lão khẽ giật mình, nói: “Không cần. Ta đã nói rồi, riêng ngươi thì không cần phải khảo hạch. Ngươi hãy lui ra phía sau, để cho Dư Minh Hồng lên.”
Diệp Vân chợt cười to lên mấy tiếng, đột nhiên trong mắt hiện ra sát ý mãnh liệt: “Mộc trưởng lão! Xem ra ngươi và Mộ Dung thế gia quan hệ cũng không tệ nhỉ?”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn bắn ra tinh mang lập lòe, khí thể bản thân liền thay đổi hoàn toàn.