Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 188 : Luyện hóa
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
Kim giáp Thần Binh từ trên trời giáng xuống bởi dây cương của đôi nam nữ đang đi dạo.
Đầu óc của Diệp Vân chỉ cảm thấy rằng bản thân hắn muốn tôn sùng thân ảnh to lớn cao ngạo được kim quang chiếu rọi kia nhưng rồi thân ảnh ấy cũng nhanh chóng tiêu tan, trong chốc lát liền biến mất không chút tung tích, chỉ còn lại có kim quang lưu chuyển.
Tuy thân ảnh to lớn cao ngạo đó đã tiêu tan nhưng Diệp Vân lại không cảm nhận được rằng hắn đã hoàn toàn biến mất mà ngược lại biến thành một luồng khí trong suốt, thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thân thể hắn.
Quang ảnh trắng đen ở mi tâm của hắn lại lóe sáng lần nữa, dường như có một bàn tay to không nhìn thấy được đang bắt lấy luồng thanh lưu này, tiếp đó từ từ kéo những thứ đi ngang qua lại hút vào Tiên Ma Chi Tâm.
Diệp Vân mới cảm giác được luồng thanh lưu trong cơ thể đã biến mất không chút dấu vết, tất cả mọi thứ đều khôi phục lại như cũ.
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười như có như không rồi nhanh chóng mở mắt ra.
Đột nhiên, một luồng khí từ trước đến giờ chưa từng thấy phóng ra từ bên trong Tiên Ma Chi Tâm, xông thẳng lên não, giống như muốn xuyên thấm vào sâu bên trong linh hồn. Trong người Diệp Vân cảm thấy vô cùng sảng khoái khi luồng khí này chảy xuống trung lưu. Nó cũng không làm cho chân khí của hắn được tăng cường thêm tí nào nhưng lại làm cho cảm giác của hắn càng trở nên nhạy bén, tỉnh táo sáng suốt.
" Chắc luồng khí đó là thứ bồi dưỡng tinh thần. Nếu tu vi của ta đạt đến được Trúc Cơ Cảnh thì sẽ có thể hấp thu được luồng khí này lâu hơn, e rằng lúc đó sẽ có nhiều bổ ích hơn. " Trong chớp mắt Diệp Vân nhanh chóng hiểu ra loại khí này rất hữu dụng*, không kiềm được mà cảm khái* vạn phần.
*hữu dụng: có ích
*cảm khái: xúc động, bùi ngùi.
Thân ảnh to lớn cao ngạo trong đầu hắn cũng hoàn toàn biến mất, toàn bộ tất cả những thứ tiêu cực khiến tâm tình tồi tệ cũng tiêu tan đi hết. Diệp Vân cảm thấy tinh thần như tiến vào một cảnh giới mới, hắn sẽ lĩnh hội* cảnh giới này sau, có lẽ nó sẽ rất có ích.
*lĩnh hội: tìm hiểu, nghiên cứu.
Chỗ nội quản cũng không xa lắm, ước chừng chỉ có khoảng mười dặm. Với tốc độ của bọn người Diệp Vân thì đi được một lát đã đến nơi.
Bọn hắn ở chỗ của nội quản nhận đồ thuộc về đệ tử nội môn là quần áo màu trắng và một miếng gỗ có khắc dòng chữ Thanh Mộc lệnh bài rồi sau đó đám người Diệp Vân đi chọn nơi để ở.
"Đối với nơi ở nếu các ngươi có yêu cầu gì thì hãy nói ra ngay bây giờ đi, đợi đến khi nơi ở đã được quyết định thì không thể thay đổi lại được nữa đâu." Trần Dương dẫn đám đệ tử đến một căn phòng nhỏ ở chỗ nội quản rồi đẩy cửa bước vào.
"Ta không có yêu cầu gì chỉ cần ở nơi có linh khí dồi dào, lợi cho việc tu luyện là được." Đoạn Thần Phong là người đầu tiên mở miệng nói.
"Đúng vậy, linh khí càng dồi dào càng tốt. "Ngô Thần Nhung gật đầu hưởng ứng.
"Các ngươi đều mới vừa thăng tiến lên thành đệ tử nội môn, chỗ ở thích hợp nhất cho các ngươi chính là ở phía bên ngoài, nơi đó cũng là nơi linh khí yếu nhất. Mặc dù nó yếu nhất nhưng nó còn mạnh hơn gấp mấy lần Thiên Chúc Phong. "Trần Dương lạnh lùng nhìn hai người.
"Có yếu nhất thì cũng sẽ có mạnh nhất, vậy linh khí dồi dào nhất là ở nơi nào? "Dư Minh Hồng không nhịn được hỏi.
Trần Dương trừng mắt với hắn rồi nói: "Dĩ nhiên là ở trung ương Vô Ảnh Phong rồi. Đó là điện chầu của Vô Phong, nơi Phong chủ đại nhân thường ngày hay tu luyện và xử lý công việc."
Không cho đám người Đoạn Thần Phong có cơ hội mở miệng, Trần Dương tiếp tục nói: " Với địa vị bây giờ của các ngươi thì hãy tùy tiện chọn một căn phòng là được rồi, đừng mong ước xa vời."
Đám người Diệp Vân gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía trước, Diệp Vân thấy có một tòa cự đại sa bàn, quang ảnh lưu chuyển trên sa bàn biểu thị chỗ ở của từng người.
"Vậy thì chọn căn phòng này đi." Diệp Vân bước lên một bước, chỉ vào một tiểu viện khá vững chắc nằm ở phía bên ngoài rồi nói.