Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 207 : Kiếm đạo lão tổ

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


Lão phu chính là thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông!



Những lời này như sấm sét vang dội trong tai Diệp Vân, hắn lập tức ngây ra như phỗng, gần như không thể tin được những lời vừa rồi.



“Ngài, ngài là thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm Tông? Diệp vân hít sâu vào, thấp giọng hỏi.



“Hẳn là vậy, có điều kỳ lạ là ta không thể nhớ tên của mình là gì, cả tên của những người khác trong Thiên Kiếm Tông nữa.” Hư ảnh lão hơi lấp lánh.



Lão giả này chẳng những quên tên mình, mà ngay cả tên những người cùng thời với lão cũng không nhớ một ai.



Diệp Vân tò mò hỏi: “Vậy ngài còn nhớ những gì?”



Lão giả nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Ta nhớ ta tu luyện qua một bí quyết công pháp vô cùng quái dị tên là Tiểu Hấp Tinh Quyết.”



Tiểu Hấp Tinh Quyết!



Diệp Vân khẽ giật mình, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, hắn vội vàng hỏi: “Vậy người không biết Tử trưởng lão? A, chính là Tử Sơn trưởng lão?”



Vừa dứt lời, hắn biết mình hỏi vô ích rồi, Tử trưởng lão mới bao nhiêu tuổi, còn lão giả trước mắt này đã bao nhiêu tuổi rồi.



“Ta không nhớ nổi tên của bất kì người nào, ngươi hỏi vậy cũng vô ích.” Diệp Vân vừa dứt lời, thanh âm của lão giả đã vang lên.



“Vậy người còn nhớ rõ cái gì?” Diệp Vân im lặng.



Lão giả bỗng nhiên cười nói: “ Hầu như cái gì ta cũng đều không nhớ, nhưng ta nhớ rõ nhất một thức kiếm pháp, nếu ngươi muốn học, ta vẫn có thể truyền thụ cho ngươi.”




Diệp Vân đã từng nghe qua Thất trưởng lão nói Thiên Sinh Nhất Kiếm có thể dung nhập các loại kỹ pháp, chỉ cần có thể dung hợp hoàn mỹ, thi triển ra sẽ thiên biến vạn hóa, uy lực vô cùng.



“Như vậy phải làm thế nào mới có thể dung nhập các loại kỹ pháp vào trong đó?” Diệp Vân nghi ngờ hỏi.



“Khó khăn nhất của Thiên Sinh Nhất Kiếm chính là động tác rút kiếm đâm ra, nếu không có lĩnh ngộ, dù có luyện trên một vạn lần, mười vạn lần đều khó có thể đâm ra chính thức Thiên Sinh Nhất Kiếm. Bây giờ ngươi đã lĩnh ngộ, chỉ cần cẩn thận nghĩ xem làm sao để các kỹ pháp đã học được trước đây dung nhập trong đó, chỉ cần dùng tâm là có thể dung nhập, lĩnh ngộ đầu tiên là quan trọng nhất, sau đó chỉ cần dụng tâm chịu khó chịu khổ tu luyện là có thể được.” Kiếm đạo lão tổ vẫy vẫy tay, kiến thức về Thiên Sinh Nhất Kiếm của lão vô cùng đáng giá.



Diệp Vân cẩn thận ghi nhớ lại lời nói của kiếm đạo lão tổ, sau đó nhắm mắt lại, qua trọn thời gian nửa nén hương, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.



Lập tức liền thấy ngón tay phải hắn hợp lại thành kiếm, sau đó chậm rãi đâm ra ngoài về hướng bên trái vách núi.



Giờ khắc này, nếu Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng ở đây, chắc chắn hai người sẽ phải kinh sợ. Bởi vì bọn họ sẽ thấy được biến hóa trong một kiếm này của Diệp Vân đều là Tiên kỹ bọn họ hiểu rõ, nhiều biến hóa như vậy nhưng lại dung hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, không nhìn ra có điểm nào không ổn.



Gương mặt kiếm đạo lão tổ lại càng kinh ngạc, hắn chỉ mới nói qua một chút, không thể tin được Diệp Vân lại có thể hơi suy luận ra, sau đó dung nhập các Tiên kỹ khác vào một kiếm này, hơn nữa lại có thể hoàn hảo đâm ra, quả thực làm cho người ta không tin được.



“Thiên tài, chính là thiên tài, thiên tài tu luyện kiếm đạo đây sao!”



Kiếm đạo lão tổ lớn tiếng la lên, trong tiếng nói tràn đầy kích động.



Diệp Vân cũng không bị những lời này quấy nhiễu, thực tế căn bản hắn không nghe được, hắn cảm giác như mình đang đi vào một cảnh giới kỳ diệu.



Hắn dường như cảm thấy một kiếm này dung nhập hai đạo công kích vô cùng hoàn mỹ, giống như là biến hóa của một kiếm này, không có chút nào cảm thấy không lưu loát!



Chỗ thần diệu của Thiên Sinh Nhất Kiếm chính là lúc này!