Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 211 : Áp lực - tấn chức

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


– Tấn Chức



Linh khí không ngừng rót vào cơ thể, sau đó nhanh chóng bồi dưỡng thân thể.



Nếu như tu luyện trong tình huống bình thường, không có sự tiêu hao và áp lực thì Diệp Vân muốn tăng cường cường độ thân thể cũng không thể nào làm được, thế nhưng tại Hỏa Long Quật thì lại khác. Dưới nhiệt độ cực nóng này gần như khiến hắn khó có thể ngăn cản được, nếu như vòng bảo hộ bằng chân khí của hắn bị phá vỡ thì cho dù là thân thể mạnh mẽ của hắn cũng không thể chống đỡ được lâu.



Diệp Vân một bên điên cuồng hấp thu linh khí, luyện hóa bồi dưỡng thân thể rồi bổ sung sự tiêu hao của vòng bảo hộ, một bên thì cắn răng kiên trì. Cho dù có vòng bảo hộ chân khí nhưng mà từng cơn sóng nhiệt kia dường như có thể thiêu đốt cả không gian, từ bốn phương tám hướng truyền đến, khiến cho hắn khó có thể ngăn cản được.



Diệp Vân hiểu rõ ràng rằng đây chính là một cơ hội vô cùng tốt. Nếu như có thể ở trong này chịu đựng chừng nửa năm hoặc một năm thì nhục thể và chân khí của hắn sẽ tăng lên đến một mức độ khó có thể tin.



Kỳ thật nhiệt độ của Hỏa Long Quật mang lại áp lực vô cùng lớn, có thể trợ giúp cho đệ tử Luyện Khí Cảnh tu luyện, thế nhưng mà đệ tử bình thường làm sao mà có cường độ thân thể mạnh mẽ như của Diệp Vân, có thể xâm nhập đến tận tầng này. Bình thường thì đệ tử Luyện Khí Cảnh ngũ trọng trở xuống thì cũng chỉ tiến vào thạch thất phía ngoài tu luyện mà thôi, nhưng như thế cũng đủ khiến cho bọn họ không thể kiên trì quá lâu, chứ đừng nói gì đến việc xâm nhập vào sâu bên trong Hỏa Long Quật như thế này.



Mồ hôi trên thân thể Diệp Vân tuôn ra ào ào, thế nhưng lại nhanh chóng bọ nhiệt độ thiêu đốt mà hóa thành hơi. Hơn trăm miếng linh thạch thượng phẩm tiêu hao một cách nhanh chóng, chỉ trong vòng hai canh giờ mà đã mất đi hơn nửa, tốc độ hấp thu đúng là khó có thể tin. Nếu như một gã đệ tử Luyện Thể Cảnh nhất trọng mới bắt đầu tu luyện, hấp thu toàn bộ số linh thạch đã bị tiêu hao kia thì chỉ sợ hắn liền có thể trùng kích liên tục đến tận Luyện Khí Cảnh lục trọng, thậm chí là thất trọng rồi.



Nhưng mà, với lượng linh thạch bị tiêu hao kia thì lượng dung nạp chân khí trong cơ thể Diệp Vân cũng chỉ tăng lên một chút, gần như bằng không, mà độ mạnh mẽ của thân thể cũng tăng lên có tí chút, cũng không biểu hiện một cách rõ ràng lắm.



Diệp Vân tự nhiên vẫn có thể kiên trì, mà hắn nhất định phải kiên trì. Nhiệm vụ cấp chín là tìm kiếm Thiên La Ngưng Thần thảo có thời gian rất dài, lên đến tận một tháng, cho nên hắn cũng không quá vội vã. Huống chi nếu có thể ở nơi này mà đột phá lên Luyện Thể Cảnh nhị trọng, cho dù không có hoàn thành nhiệm vụ thì cũng đáng giá.



Ánh sáng lóe lên, lại là một đống linh thạch thượng nữa phẩm xuất hiện. Tiểu Hấp Tinh Quyết nhanh chóng vận chuyển, không ngừng hấp thu linh khí vào trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa rồi hấp thu, rèn luyện thân thể.



Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, mười canh giờ…



Diệp Vân cứ như vậy mà liều mạng kiên trì. Thân thể hắn lúc này đã không có có mồ hôi để chảy ra nữa. Nếu không phải ý chí hắn kiên cường mà thay bằng những người khác thì chỉ sợ đã không thể chịu đựng lâu đến như vậy, có khi còn bị hôn mê cũng không chừng.



Mà đây cũng không phải là nơi bình thường, chính là chỗ sâu bên trong của Hỏa Long Quật. Nếu như thực sự bị hôn mê thì không cần đến nửa nén hương, nhiệt độ nơi này liền biến hắn thành một thi thể khô quắt.



Cuối cùng, khi mà Diệp Vân chèo chống hơn ba mươi canh giờ, cả người hắn bỗng nhiên run rẩy một cách kịch liệt. Lập tức, trên người hắn tản ra một đạo ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, vòng bảo hộ chân khí cũng trở nên dày thêm một ít.


“Ngươi đi ra ngoài, mau đi ra! Một nén nhang nữa thì lại vào đây.” Âm thanh của Tô Linh mang theo sự kinh hỉ, nhưng sau đó lại mang theo vẻ bối rối.



“Tô Linh, xảy ra chuyện gì vậy?”



Diệp Vân không hề để ý đến sự kinh hỉ của Tô Linh, chỉ nghe thấy sự bối rối của nàng thì lông mày liền nhíu lại, thân hình nhanh chóng lao vào màn sáng kia.



Vừa mới xâm nhập không đến ba trượng thì Diệp Vân liền trông thấy một thân ảnh hết sức mơ hồ. Hắn mừng rỡ nhảy tới bên cạnh, sau đó đưa tay đặt lên vai của Tô Linh.



Tay vừa chạm vào thì lại mịn màng ấm áp, mềm mại như tơ!



Diệp Vân khẽ giật mình, mà Tô Linh cũng giật mình.



“A!”



Tô Linh la lên, sau đó liền xoay người lại, sẵng giọng nói: “Ai bảo ngươi vào đây! Ta nói đợi một chút cơ mà, mau đi ra!”



Lúc này thì Diệp Vân đã hiểu tại sao Tô Linh lại không cho hắn vào đây. Thì ra nha đầu này đang không mặc quần áo.



Tô Linh xoay người đi khiến cho bàn tay Diệp Vân vốn đặt trên vai của nàng liền dừng lại trong không trung. Hắn sửng sốt một chút rồi mới thu tay về.



“Nha đầu ngươi đang làm gì đó? Thậm chí ngay cả quần áo cũng không mặc?” Diệp Vân quay người, sau đó đi ra khỏi đám sương mù, trở lại chỗ lối vào của thạch thất.



Lúc này, trong thạch thất truyền đến âm thanh sột soạt, hiển nhiên là Tô Linh đang mặc quần áo.



“Đã nói ngươi không được vào đây, vậy mà ngươi lại không nghe.” Âm thanh của Tô Linh mang theo vẻ giận dỗi vang lên. Sau đó, một thân hình mềm mại màu xanh nhạt từ trong sương mù nhanh chóng đi ra, bước đến trước người của Diệp Vân.



“Hừ! Diệp Vân ngươi sao lại dám lén lút tiến vào Hỏa Long Quật? Mà sao lại còn tìm đến nơi này nữa?”