Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 22 : Vơ Vét Tài Sản

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


“Cẩn thận, chỉ cần hơi dừng lại là linh lực sẽ không ngừng kéo đến đó.”



Đoạn Thần Phong có chút hài lòng nhìn hắn một cái, quát khẽ một tiếng, Đại Nhật Quyền Sáo phỏng chế trong tay lại một lần nữa phát ra ánh sáng chói mắt, nổ mạnh một tiếng, sau đó liền ngăn lại một luồng linh lực phóng đến.



“Ngươi tiến lên tìm một điểm đặt chân mới, ta nếu không duy trì được thì sẽ gọi ngươi.” Diệp Vân hầu như không dừng, lại một quyền tung ra, ngăn cản một luồng linh lực kế tiếp, toàn thân chấn động, sắc mặt có chút khó coi.



“Vậy thì ngươi cẩn thận một chút.” Đoạn Thần Phong nhìn hắn một chút, sau đó cũng không hề dừng lại, lướt lên phía trên.



Tiếp theo, Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, lấy ra một viên linh thạch trung phẩm, đồng thời chuẩn bị tiếp lấy luồng linh lực chuẩn bị lao ra.



Kỳ thật thì hắn cũng không giống như biểu hiện bên ngoài hiện tại, sắc mặt tái nhợt thực ra cũng là do hắn vận dụng linh lực làm cho sắc mặt hơi trắng đi mà thôi, mà quanh ảnh đen trắng này quả là quá mức kinh người, ngay cả sự cảm ứng của kim đan còn có thể tránh được, hơn nữa lại còn hấp thu linh lực. Theo sự hiểu biết của hắn càng ngày càng tăng thêm về nó thì quang ảnh này quả là một vật vô cùng giá trị, tựa hồ rất là kinh người.



Càng là như vậy thì hắn càng phải tận lực che giấu, tuyệt đối không để cho người khác biết được sự thật này.



Oanh một tiếng, phía trên, Đoạn Thần Phong đã tìm được một chỗ đứng mới một cách nhanh chóng, một quyền chuẩn xác đánh vào cửa động.



Diệp Vân hít sâu một hơi, thân thể liền nhảy lên, lập tức tập trung tư tưởng để chuẩn bị đối phó với linh lực trùng kích.



Quả nhiên, thân thể hắn vừa mới vừa mới đến cửa động thì một luồng linh lực đã ầm ầm đánh tới.



Ánh mắt hắn lóe lên, một quyền liền đánh ra, đồng thời lập tức tập trung chú ý đến quang ảnh đen trắng thoáng hiện lên trong cơ thể hắn.



Lần này hắn cảm nhận được một chút rõ ràng, quang ảnh đen trắng giống như một cái miệng, hé ra rồi nuốt một một chút linh lực.



Lại khiến cho hắn hơi chấn động là trong chớp nhoáng này, quang ảnh đen trắng này giống như là một vật còn sống, thậm chí là nó còn biết làm sao để cho kim đan không hề chú ý đến nó. Hắn có thể khẳng định là quang ảnh đen trắng này vẫn có thể hấp thu thêm nhiều linh lực hơn nữa.



Lúc này, đạo linh lực thứ hai từ trong động gào thét lao ra, hưng hăng đánh đến.



“Còn chịu được không?”



“Không cần thừa lời!”
Đoạn Thần Phong hơi ngẩn ra, cánh tay đang ngăn cản linh lực cũng chậm đi một chút, thiếu chút nữa thì bị linh lực đánh rớt xuống, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, “ Tốt, người nào đưa ra nhiều linh thạch hơn thì ngươi hợp tác với người đó, ta giờ cộng thêm hai viên linh thạch thượng phẩm nữa.”



Lúc này Khúc Nhất Bình vì ngăn cản linh lực đã đến cực hạn, nghe Đoạn Thần Phong nói như vậy thì hô hấp liền trở nên khó khăn, khuôn mặt vốn tái nhợt thì bây giờ đã chuyển sang màu gan lợn rồi.



Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, mơ hồ có cảm giác là Đoạn Thần Phong đang cố ý nhằm vào Khúc Nhất Bình, mà Khúc Nhất Bình dường như cũng không có hảo ý với Đoạn Thần Phong, vì vậy, mặt hắn không chút thay đổi nói: “Vậy cũng chưa chắc, tổng số linh thạch của hai người cộng lại thì vẫn là nhiều hơn so với chỉ một người.



“Diệp Vân, ngược lại ngươi hiện tại cũng biết mặc cả đó.”



Đoạn Thần Phong lại hiện ra dáng vẻ dò xét đối với Diệp Vân, nhưng mà hắn vẫn không nói lời cự tuyệt, ngược lại nói: “Đã như vậy thì ta liền tăng thêm cho ngươi, tổng cộng bốn mươi viên linh thạch trung phẩm, bốn khối linh thạch thượng phẩm.”



Nói xong, hắn liền sờ vào Nạp Vật Đại của mình, linh quang chớp động, lập tức bên dưới liền truyền đến một hồi kinh hô, trong tay hắn lần này lấy ra linh thạch, trong đó có bốn viên tỏa ra ánh sáng tinh khiết đến cực điểm, so với những viên xung quanh khác thì đều tản ra quang hoa mờ mịt, rõ ràng là khác biệt cực lớn.



Những tên đệ tử tạp dịch, phần lớn ngay cả linh thạch trung phẩm cũng chưa được nhìn, hiện tại bỗng nhiên được nhìn thấy linh thạch thượng phẩm, thấy vầng hào quang của linh thạch thượng phẩm, khiến cho ánh mắt và hồn phách của bọn họ đều bị hút vào trong đó.



“Những linh thạch này, hiện tại ta liền đưa cho ngươi, ngươi chỉ cần lên lấy là được.”



Đoạn Thần Phong từ trên cao nhìn xuống phía Diệp Vân và Khúc Nhất Bình, nói: “Chỉ cần hắn có thể bỏ ra được số lượng linh thạch không sai biệt lắm so với ta thì ta sẽ không ngăn cản ngươi với hắn giao dịch, nhưng nếu mà chênh lệch quá xa thì cũng không thể trách ta.”



Dừng lại một chút, hắn thâm ý nhìn về phía Diệp Vân, nói tiếp: “Nếu mà hắn không thể mang ra số lượng linh thạch như vậy, chắc hẳn số lượng linh thạch này cũng đủ để cho ngươi quyết định rồi, nhưng trước hết phải liên thủ loại bỏ hắn, tránh cho việc hắn ngăn cản chúng ta.”



Khúc Nhất Bình nghe vậy thì tức vỡ phổi, quát lên: “Đoạn Thần Phong, ngươi đừng khinh người quá đáng!”



Đoạn Thần Phong cười ha hả, “Vậy thì sao?”



Diệp Vân bất động thanh sắc quay đầu nhìn Khúc Nhất Bình, nói: “Những thứ của Đoạn sư huynh quả thực là đủ rồi.”



Vẻ mặt Khúc Nhất Bình lạnh đi, gần như sắp khóc đến nơi.



Đúng lúc này thì một đạo linh lực vọt tới, hắn cắn răng chém ra một đoàn hắc diễm, sau đó quát lên một tiếng trầm thấp chói tai, khẽ vươn tay, ném túi Nạp Vật cho Diệp Vân.