Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 240 : Phân tổ

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Thi đấu tông môn thì không phải tất cả mọi người cứ báo danh là có thể tha gia, mà cần phải thông qua sự tuyển chọn mới được.



Số người tham gia của mỗi một ngọn chủ phong là mười sáu người, thi đấu cá nhân và thi đấu tổ đội cũng có thể đồng thời tham gia. Người tham gia thi đấu tổ đội cũng không nhất thiết phải tiến hành tuyển chọn mà có thể là do phong chủ và đại trưởng lão chỉ định. Nhưng đa số đều phải trải qua tuyển chọn, thi đấu, sau đó mới chọn ra mười sáu người xuất sắc nhất. Đó cũng coi như một phương thức khá công bằng.



Toàn bộ Vô Ảnh Phong, số đệ tử mới nhập nội môn có tổng cộng một trăm hai mươi tám người tham gia đăng ký, trong thời gian nhập nội môn ba năm đúng là không ít, hơn nữa đa phần vẫn là những đệ tử trẻ tuổi, trong mình mang sự nhiệt huyết, đều cảm thấy mình có thể thông qua tầng tầng khảo hạch, chính thức được tham gia vào cuộc so tài của tông môn.



Diệp Vân lẳng lặng đứng trên quảng trường của Thí Luyện Điện, bên cạnh hắn là hai người Nhiếp Viễn Chinh và Âm Hạo Thiên. Hai người này sau khi bị Diệp Vân giáo huấn thì mỗi khi thấy Diệp Vân hắn đều vô cùng cung kính, không hề có ý tứ tránh né.



“Âm sư huynh, ngươi thuộc về phía tổ trưởng thành, còn ta và Diệp sư huynh thì thuộc tổ đội mới nhập môn, không thể cùng ở một chỗ được rồi.” Nhiếp Viễn Chinh nhìn Âm Hạo Thiên, cười nói.



Âm Hạo Thiên nhíu mày, vẻ mặt hiện lên nét cười khổ. Hắn tuy rằng thể hiện bên ngoài mình là một cường giả, kỳ thật thì hắn lại hiểu rất rõ thực lực của chính mình. Ở trong tổ mới nhập nội môn thì hắn có lẽ còn có cơ hội, chứ ở trong tổ đội trưởng thành thì đúng là chỉ có thể dựa vào vận khí của mình rồi, gần như là không có khả năng lọt vào mười sáu vị trí đứng đầu.



“Cứ chờ xem, nói không chừng ta có thể lọt được vào mười sáu vị trí đứng đầu, được tham dự thi đấu tông môn thì chắc chắn sẽ được ban thưởng vô cùng lớn.” Âm Hạo Thiên bất đắc dĩ nói.



“Đúng vậy, chỉ cần vận khí không quá kém thì ta nghĩ chúng ta vẫn còn có cơ hội.” Nhiếp Viễn Chinh vừa cười vừa nói.



“Ngươi có cơ hội cái rắm ấy. Ngươi cho rằng trong hàng ngũ những đệ tử mới này đều là những người dễ trêu hay sao? Luyện Khí Cảnh thất trọng nghe nói có không ít, mà lục trọng thì càng không phải nói. Tu vi của ngươi bây giờ là cái dạng gì?” Âm Hạo Thiên trừng mắt, nói.



Nhiếp Viễn Chinh lập tức lộ ra vè mặt đau khổ, nói: “Thì ta đã nói là vận khí tốt mà.”



“Ngươi cho rằng tu vi của mình giống với Diệp sư huynh hay sao? Ngay cả Minh Tư Dật cũng có thể tùy tiện trà đạp.” Âm Hạo Thiên tiếp tục mắng.



“Được rồi, chúng ta coi như là hò hét trợ uy cho Diệp sư huynh là được.” Nhiếp Viễn Chinh sờ lên chiếc mũi của mình, rồi thể hiện ra vẻ dáng bất cần. Hắn đúng là cũng không có hy vọng xa vời là có thể lọt vào mười sáu vị trí đứng đầu. Đối với tu vi của mình thì hắn hiểu rõ nhất, tham gia lần này chủ yếu là muốn biết rõ thực lực của mình đến đâu mà thôi.



Diệp Vân nhìn hai người trêu trọc lẫn nhau, trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Bình thường bên cạnh hắn đều là Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong, nhưng lại có tính cách hoàn toàn bất đồng. Một người thì bình tĩnh trầm ổn, thình thoảng lại có chút hấp tấp, còn một người thì lại kiêu ngạo cuồng vọng, thế nhưng thỉnh thoảng lại có chút nhát gan, sợ phiền phức. Không biết hai người này đi theo Hắc Bạch Nhị Lão tu luyện ra sao rồi, lần này có tham gia tỷ thí hay không?



Diệp Vân đưa mắt nhìn xung quanh, hồi lâu cũng không thấy bóng dáng hai người thì không khỏi lắc đầu, có lẽ là không tham dự rồi.



“Diệp Vân.”




Chỉ thấy đối diện Diệp Vân là một tên đệ tử, tay phải bị nắm lấy, khóe miệng có chút co quắp.



“Con bà nó. Tiểu tử Diệp Vân ngươi tu luyện như thế nào mà tu vi lại tăng lên nhiều như vậy?”



Người này không phải Đoàn Thần Phong thì là ai. Danh sách phân tổ vừa có thì hắn liền đánh tới một quyền, muốn đánh lén Diệp Vân một cú. Không ngờ là Diệp Vân lại đơn giản mà bắt được, thực lực như vậy đúng là ngoài dự liệu của hắn.



“Đoàn sư huynh, sao ngươi lại tới đây? Không theo Hắc Bạch nhị lão tu luyện hay sao?” Tô Linh thấy Đoàn Thần Phong xuất hiện thì cũng đại hỉ.



Đoàn Thần Phong thu tay lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta sớm đã thấy các ngươi nên vẫn luôn trốn tánh, muốn thừa dịp Diệp Vân không chú ý mà cho hắn một phen kinh hỉ, nào ngờ lại khiến mình kinh hãi hơn.”



“Thôi bỏ đi. Công phu mèo cào của ngươi cũng không nên khoe khoang ở đây nữa đi.” Tô Linh che miệng cười, nói.



“Ngươi cũng muốn tham gia tỷ thí à?” Diệp Vân nhìn hắn, cười hỏi.



“Ta cũng không muốn, là do lão đầu tử ép ta đến đây, nói tu vi của ta tạm thời không thể đột phá, chẳng bằng đến đây rèn luyện qua một chút, có lẽ có cơ may đột phá lên Luyện Khí Cảnh lục trọng cũng không chừng.” Đoàn Thần Phong nhăn mày lại.



“Luyện Khí Cảnh ngũ trọng? Không ngờ ngươi lại tăng tu vi nhanh đến như vậy.” Diệp Vân khẽ giật mình. Hắn nhớ rõ, khi mà Đoàn Thần Phong bị Hắc Bạch nhị lão mang đi thì tu vi của hắn mới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhị trọng đỉnh phong. Không ngờ chỉ gần hai tháng mà hắn đã tu luyện đến Luyện Khí Cảnh ngũ trọng đỉnh phong, tốc độ này đúng là không thể tưởng tượng nổi.



“Cái gì mà nhanh chứ. Tiểu Dư tử mới nhanh, hắn đã đột phá đến Luyện Khí Cảnh lục trọng rồi đó.” Đoàn Thần Phong mang vẻ mặt đau khổ, nói.



Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.



Thiên phú của Dư Minh Hồng tự nhiên không phải bàn cãi, thế nhưng không ngờ lại cường hãn đến trình độ như vậy, vậy mà đã đạt đến Luyện Khí Cảnh lục trọng. Xem ra thực lực của Hắc Bạch nhị lão đúng là không thể xem thường được.



“Như vậy thì khi ba người huynh đệ chúng ta đoàn tụ, Vô Ảnh Phong chắc chắn sẽ phải thay đổi lại một lần rồ!”



Hai mắt Diệp Vân híp lại, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.