Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 243 : Ra sức khuyên giải

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Trận đấu của tổ thanh niên này thật kém hấp dẫn, tình huống ngoài ý muốn xuất hiện kẻ hiếm thấy như Đoàn Thần Phong bên tổ Diệp Vân cũng chẳng mấy khi xảy ra, hầu hết những tổ khác đều dựa theo lý lẽ cảnh giới quyết định thắng bại, thoáng chốc chỉ còn lại mười sáu người.



Trương Thần Quang là đối thủ đầu tiên ở vòng mười sáu người mạnh nhất.



Năm thứ ba thăng lên làm đệ tử nội môn, tu vi đạt đến cảnh giới Luyện Khí Cảnh thất trọng. Tuy chưa đến mức đỉnh phong nhưng cũng chỉ còn cách một bước ngắn.



"Ngươi chính là Diệp Vân."Trương Thần Quang lạnh lùng nói, dường như không có lấy nửa điểm cảm tình.



"Ta là Diệp Vân." Diệp Vân ra vẻ thành thật, gật đầu đáp.



"Việc thi đấu trong tông môn của ngươi đến đây là chấm dứt." Trương Thần Quang tiếp tục nói.



"A, sao ngươi biết?" Diệp Vân sờ mũi.



"Bởi vì ngươi gặp ta." Trương Thần Quang lạnh lùng nói, nghe như là đang uy hiếp.



"Ngươi là ai, ta không nhận ra." Diệp Vân không ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn bốn phía, hình như đang tìm cái gì.



"Rất nhiều người không nhận ra ta, có điều đợi lát nữa thì sẽ biết."



"Nhưng ta không có hứng thú muốn biết ngươi."



"Ngươi có chút cuồng vọng."



"Cũng bình thường, so với ngươi còn kém một chút."



"Diệp Vân, ngươi có cơ hội cuối cùng để nói chuyện, bởi vì sau khi nói xong ngươi sẽ thành người chết hồn tan."



"Thật sao? Rõ ràng ngươi không để ý đến lời Thai Trưởng lão nói, muốn xuống tay hạ sát thủ hả." Rút cuộc Diệp Vân cũng xoay đầu lại, nhìn Trương Thần Quang.



"Để ngươi xem, lúc thật sự đối mặt với cái chết, con người mới biết quý trọng cái gì. Đáng tiếc, khi cận kề cái chết,phần lớn mọi người đều không có cách nào." Trương Thần Quang nhìn Diệp Vân, lắc đầu thở dài.



Lông mày Diệp Vân khẽ nhíu lại, nói: "Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì động thủ đi, ngươi nhìn lên lôi đài bên kia, tất cả đều nhanh chóng kết thúc rồi."



"Ta chỉ khuyên giải ngươi, không nên cậy mạnh, nếu như bây giờ biết thua, ngươi còn có đường sống.Một khi ta ra tay, chính ta cũng cũng lo sợ không khống chế được sức mạnh khổng lồ của mình." Trương Thần Quang nghiêm trang nói.



"Ta rất sợ, nhưng ta lại không muốn nhận thua, ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Diệp Vân nheo mắt, cười nói.



"Không muốn nhận thua thì chỉ có chết, không có biện pháp khác." Sắc mặt Trương Thần Quang trầm xuống, dường như trong mắt hiện ra một tia không đành lòng: "Ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, nhanh chóng rời đi, ta sẽ không thay đổi câu nói vừa rồi."



"Có thể cho ta suy nghĩ cân nhắc một chút hay không?" Diệp Vân trêu tức hỏi.
Đột nhiên Trương Thần Quang hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay gã bắn ra vạn tia ánh sáng, sau đó ngưng kết thành một thanh thiên kiếm cực lớn, chém mạnh về phía Diệp Vân.



Uy lực một kiếm này đã đạt đến cảnh giới sức mạnh của Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thế kiếm như chẻ tre.



Khuôn mặt Diệp Vân trở nên nghiêm túc, hắn tiến lên trước một bước, Tử Ảnh Thần Kiếm trong tay vừa thu lại giờ tiếp tục đánh ra.



"Lôi Đình Vạn Quân!"



Trong chốc lát, tiếng sấm vang rền, điện xà lóng lánh. Từng đạo Lôi Đình phá không hạ xuống, đánh về phía thiên kiếm do chân khí toàn thân của Trương Thần Quang ngưng kết mà thành.



Oanh!



Hơn mấy trăm ngàn tia Lôi Đình đánh lên thân kiến trên trời, màu trắng kiếm quang và màu tím Lôi Đình đan xen nhau, tạo thành một khung cảnh lung linh, rực rỡ.



Lôi Đình như vô cùng vô tận, không ngừng oanh kích, thiên kiếm màu trắng cực lớn không có cách nào tiến lên nửa bước, quang hoa(*) tăng mạnh rồi sau đó bắt đầu thu nhỏ từng chút lại.



(*) Quang hoa: ánh sáng như hoa.



Sau mười hơi thở bị Lôi Đình oanh kích, cuối cùng thiên kiếm cũng hoàn toàn bị đánh tan, thanh ngọc trường kiếm rơi xuống.



Quang hoa thu lại, tất cả kiếm quang Lôi Đình cũng tiêu tán không còn, dường như cả hai chưa từng xuất hiện.



"Trương sư huynh, làm sao bây giờ?" Diệp Vân thu kiếm, cười hỏi.



Trương Thần Quang nhìn Diệp Vân một cách sửng sốt, sau nửa ngày hắn mới vui vẻ nói: "Đòn công kích vừa rồi của người đã hoàn toàn áp chế được ta, hơn nữa giúp ta và chiêu kiếm này có thêm một bước liên kết. Hóa ra chiêu kiếm này có thể khống chế được.”



Trán Diệp Vân toát mồ hôi, nói: "Ta hỏi ngươi có còn muốn đánh nữa hay không?"



"Khi đánh trước tiên phải dùng mưu, ưu tiên sử dụng tâm lý chiến, đánh đánh giết giết thật là không đòi hỏi kỹ năng nào cả." Trương Thần Quang lắc đầu, lại bắt đầu nói tiếp.



Diệp Vân vội vàng cắt lời: "Không đánh thì xuống ngay."



"Hài, người trẻ tuổi quả là nôn nóng, gấp là không được đâu." Trương Thần Quang tiếp tục mở miệng lải nhải khuyên theo thường lệ.



Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân lần nữa run lên, sấm sét từng trận.



"Được rồi được rồi, lần sau có cơ hội ta sẽ tiếp tục khuyên ngươi, lần này cho ngươi thắng." Trương Thần Quang biến sắc, sau đó thở dài, nhảy xuống.



Diệp Vân thắng rồi!