Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 248 :

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Người thanh niên đang thi đấu rơi khỏi võ đài cũng không khiến cho ai chú ý. Đối với Diệp Vân mà nói, tuy rằng thu hoạch không lớn, nhưng thà có còn hơn không. Với những ngày thi đấu sau tại tông môn, hắn càng thêm mong chờ. Nếu trong thi đấu ở tông môn, hắn có thể đoạt được thứ hạng đầu tiên, ban thưởng mà hắn đạt được sẽ còn phong phú đến mức nào.



Quang trọng là, nếu giành được thứ hạng đầu, địa vị hắn ở Thiên Kiếm Tông lại tăng lên rất nhiều. Như thế những bí mật trên người hắn càng thêm an toàn.



Con đường tu tiên chính là như thế! Thiên phú ngươi càng cao, thực lực xuất sắc, mặc kệ đối thủ của ngươi là đồng môn đi chăng nữa, càng tôn trọng ngươi. Trong mắt đại bộ phận đệ tử, thực lực vẫn là trên hết.



"Diệp Vân, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Tô Linh kéo cánh tay Diệp Vân, nhỏ giọng hỏi.



Diệp Vân mỉm cười, nhẹ gật đầu. Tô Hạo muốn cho hắn một sự ngạc nhiên, đến cùng là gì đây? Diệp Vân ngược lại trong lòng rất chờ mong.



Dưới ánh mắt ghen tị của một đám đệ tử hâm mộ trẻ tuổi, Diệp Vân và Tô Linh đã ra khỏi quảng trường Thí Luyện Điện, đi về phía tiểu viện sau núi.



"Không đúng rồi! Phụ thân không ở sau núi, ngươi chạy ra đó làm chi?"



Ngay lúc Diệp Vân rẽ vào khúc quanh đi ra sau núi, Tô Linh chợt kéo hắn lại.



"Thế chỗ đó ở đâu?" Diệp Vân ngạc nhiên, vô thức hỏi



"Đồ ngốc! Tất nhiên là ở Vô Ảnh Thần Điện rồi. Mà Vô Ảnh Thần Điện cũng không có ở đây! Chính là ở ngọn núi bên cạnh!" Tô Linh lướt mặt một vòng xung quanh



"Ngọn núi bên cạnh sao?" Diệp Vân khẽ giật mình.Tòa núi bên cạnh cao ước chừng nghìn mét. Ngày thường, đệ tử bình thường không được đến đó vì đó lã chỗ tu luyện của đệ tử tinh anh. Các đệ tử tinh anh của Vô Ảnh Phong đều ở tại đây, dốc lòng tu luyện, không cần chịu trách nhiệm các việc vặt vãnh.



"Có phải ngươi đang rất ngạc nhiên và mong chờ đúng không?" Tô Linh gật đầu, vừa cười vừa nói.



Trong lòng Diệp Vân chấn động. Nếu thật là ở ngọn núi bên cạnh, hắn đích thực đang rất mãnh liệt chờ mong. Phải biết rằng thực lực chân chính của Vô Ảnh Phong đều ở trong ngọn núi bên cạnh đó, mấy trăm năm qua, không ai biết tại đó có bao nhiêu đệ tử tinh anh, thực lực của bọn hắn đã đột phá đên Trúc Cơ Cảnh hay chưa? Thực lực so với Tô Hạo còn có thể mạnh hơn đến mức nào nữa?
Diệp Vân gật đầu. Tô Hạo có thể nhậm chức môn chủ kế tiếp hay không, ngược lại hắn không có lấy nửa điểm hứng thú. Mục tiêu tu luyện của hắn vô cùng cao, sớm đột phá Thiên Kiếm Tông, đột phá Tấn quốc, thấy được Đại Tần quốc, thấy được Giảo Nguyệt vương triều, thấy được Đại lục tông môn mạnh nhất trong tám đại tông môn.



"Hai người nói nhảm đủ chưa, còn không mau đi, đợi lát nữa phụ thân trách phạt thì cũng đừng liên lụy đến ta". Tô Linh thấy hai người càng nói càng hăng, tốc độ ngày càng chậm, không khỏi bĩu môi quở trách.



"Ha ha, sư muội không cần gấp gáp, một canh giờ nữa sư tôn mới trở về. Chúng ta cứ thoải mái vừa đi vừa nói". Trần Vinh Hoa ngẩng đầu, vỗ đầu Tô Linh, tràn đầy cưng chiều.



Diệp Vân cười hỏi:"Không biết mấy vị sư huynh khác có ở đây không?"



Trần Vinh Hoa trả lời:"Trừ Đại sư huynh và Nhị sư huynh đang ở bên ngoài, mọi người khác đều tụ tập lại đây rồi. Lát nữa ta sẽ dẫn đệ gặp từng người. Đều là người nhà, không cần quá mức câu nệ đâu."



Tô Linh tiếp lời:"Đúng thế! Tuy mặt Đại sư huynh cả ngày đều cứng nhắc, thoạt nhìn khá nghiêm túc, nóng nảy nhưng thật ra rất tốt. Ta với Cửu sư tỷ vẫn là hảo tỷ muội. Chỉ có Tam sư huynh là người nóng nảy cực kỳ, ngươi không nên chọc hắn"



Diệp Vân ngạc nhiên, tò mò hỏi:"Mười đại đệ tử còn có sư tỷ sao?"



"Ai còn chừa chỗ cho ngươi chứ? Nếu không phải phụ thân không cho phép. thực lực của ta cũng đủ để vào danh sách thập đại đệ tử!" Tô Linh bĩu môi, hừ hai tiếng.



Trần Vinh Hoa cười to, gõ đầu nàng một cái:"Nha đầu này, không nói đến muội lười biếng tu luyện, cả ngày đều gặp rắc rối. Thực lực muội bây giờ, còn dám bảo có thể tiến vào nhóm thập đại đệ tử? Ta nghe sư tôn nói, nếu muội trong ba năm không thể tăng đến Trúc Cơ Cảnh, sẽ đem giam muội lại, không cho phép đi ra ngoài."



"Hừ, ông ấy dám, ta méc nương". Tô Linh híp mắt trả lời.



"Nói cho nương ngươi cũng vô dụng!"



Bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến một thanh âm hùng hậu, mang theo cưng chiều cùng hờn dỗi