Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 259 : Linh Thú cao trăm trượng

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Đúng như những gì Diệp Vân đã đoán, mãi tới trước khi trời tối bọn hắn cũng không gặp được bất kì Linh Thú cùng ác đồ nào, chớ nói chi là những thành viên tổ đội khác.



Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà đã hoàn toàn biến mất nơi chân trời, bị bầu trời đen kịt bao phủ, những ngôi sao mờ ảo trên không trung lập lòe mang đến thứ ánh sáng cực kỳ mờ ảo.



Trong bầu trời đêm không có ánh trăng soi sáng của Đoạn hồn sơn mạch, hay ít nhất là hiện tại bọn Diệp Vân không nhìn thấy ánh trăng. Chỉ có vẻn vẹn mấy ngôi sao kia có chăng sẽ mãi ở đó vĩnh viễn đều tại vị trí kia.



Trong lòng Diệp Vân hiểu rõ ràng, bởi vì đây là Đoạn Hồn sơn mạch nên bầu trời kia cũng không chân chính là bầu trời, mà là dùng đại thần thông sáng lập ra một phiến không gian, trong đó hết thảy mọi thứ đều là giả dối, hết thảy đều dùng không gian pháp trận bố trí mà thành, chỉ là với tu vi của bọn Diệp Vân căn bản không cách nào tiếp xúc tới hạch tâm của không gian pháp trận, cũng không cách nào hiểu cơ chế vận hành một cách tỏ tường.



Đừng nói gì bọn hắn, ngay cả Tô Hạo đã là cao thủ Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ cũng không cách nào hiểu rõ phương thức vận hành của Đoạn Hồn sơn mạch, bọn hắn có thể dựa vào thực lực hơn người, nhưng cũng không cách nào đem trận pháp phá giải được. Người bố trí ra Đoạn Hồn sơn mạch này là một tồn tại thần kỳ tu sĩ, thực lực tất nhiên là đã đạt tới Kim Đan Cảnh, thậm chí Diệp Vân mơ hồ có một loại trực giác, đó là Đoạn Hồn sơn mạch này là một cấp bậc không gian khác, có lẽ chỉ Kim Đan Cảnh Đại tu sĩ thôi thì cũng không đủ để dễ dàng bố trí được, có lẽ ngàn năm trước đã có cường giả phá đan sinh anh Nguyên Anh Cảnh tồn tại, bố trí ra Đoạn Hồn sơn mạch thần kỳ này.



"Diệp Vân, tới phiên ngươi tu luyện." Đúng hai canh giờ sau, đôi mắt đẹp của Tô Ngân Tuyết khẽ mở, tiếng nói nhu hòa của nàng vang lên.



Diệp Vân cũng không sĩ diện hão, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dưới lớp mạng che mặt, gật gật đầu, sau đó ngồi trên mặt đất khép hờ hai mắt, chân khí trong người lập tức vận chuyển.



Tuy nói hai canh giờ đối với tu sĩ nếu nói là giống như trôi qua trong nháy mắt để hình dung cũng không đủ, nhưng mà hai canh giờ này Diệp Vân cũng không đơn giản chỉ là canh gác và cảnh giới, mà còn toàn lực quan sát đo đạt lấy từng tấc đất, nhìn chằm chằm vào bầu trời Đoạn Hồn sơn mạch đang chậm rãi chuyển tối, biến hóa, xem có tình huống khác thường nào có thể phát sinh hay không.



Trong lòng hắn, nguy hiểm lớn nhất không phải đến từ Linh Thú hay là những người khác, mà là chính bản thân Đoạn Hồn sơn mạch này. Nhưng mà trong lòng hắn lại có chút nghi hoặc, nếu như bản thân Đoạn Hồn sơn mạch này thật có nguy hiểm lớn,thì những người kia bị lưu lạc, dẫn dụ đến cùng hung cực ác thì làm sao có thể sống sót ở nơi đây? Nếu như bọn hắn không sống sót, thì trong Đoạn Hồn sơn mạch này vì cái gì mà vẫn cứ nghe đồn về bọn họ? Nếu như bọn họ có thể sống sót trong một hoàn cảnh hung hiểm như thế thì thực lực chân chính của bọn họ sẽ đạt tới trình độ nào đây?



Hai canh giờ cảnh giới, Diệp Vân vẫn một mực quan sát và suy nghĩ, hao tốn lượng lớn tinh lực, mặc dù linh hồn hắn cường đại, nhưng tới khi nghe Tô Ngâm Tuyết thay thế, thư giãn xuống một khắc này, không khỏi cảm thấy mệt mỏi một hồi.




Nếu như nói là do mắt của một người có vấn đề hay là không tập trung chú ý nhìn về nơi đó....,, như vậy chẳng phải cả năm người bọn họ đều như vậy sao, hiển nhiên điều này là không thể nào.



Nhưng mà con Linh Thú trăm trượng đứng trên đỉnh núi kia cứ như vậy mà biến mất, ngay cả chấn động trong không khí cũng không có lấy một tia, cứ như ngay trong không khí mà tiêu tán vào hư vô.



"Các ngươi cảm thấy tiểu tử này là một tồn tại chân thật hay cũng chỉ là một hư ảnh?" Diệp Vân chau mày, hắn không biết phải giải thích như thế nào về con Linh thú cao trăm trượng này.



"Ai biết được, cách xa nhau hơn mười dặm, thấy không rõ lắm." Đoàn Thần Phong nhún nhún vai, theo tu vi tăng lên, bản tính của hắn cũng triệt để bộc lộ ra, đối với những việc này, rõ ràng hắn cũng không phải để trong lòng qua nhiều.



"Nếu như nói đây là một đầu Linh Thú, thì ta nghĩ căn bản không phải chúng ta có thể ngăn cản." Dư Minh Hồng trên mặt lộ vẻ ngưng trọng nói.



"Trên người tiểu tử kia khẳng định có tồn tại Không Gian Pháp Tắc, căn bản ta không thấy rõ nó cho lắm." Tô Linh bỉu môi,từ nhỏ nàng đã tiếp xuacs với Không Gian Pháp Tắc, đối với những chấn động không gian cũng có những lĩnh ngộ của chính mình.



"Thật sự, ta có thể đủ cảm nhận được trên người nó phát ra uy áp, mặc dù cách xa nhau hai mươi dặm, cũng có thể để cho ta tim đập nhanh." Tô Ngâm Tuyết nhẹ nhàng thở phào một cái, giọng nói nhu hòa nhưng lại mang theo một tia ngưng trọng vô cùng.



Diệp Vân gật đầu, trong năm người chỉ có mình Tô Ngâm Tuyết đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Cảnh, và cũng chỉ có nàng có thể trực tiếp cảm thụ uy áp tồn tại, nếu như nàng đã nói thế thì chắc là không sai rồi.



Linh Thú cao trăm trượng, thứ ấn tượng nhất xuất hiện tại Đoạn Hồn sơnmạch bày ra, thì đã khủng bố như thế sao?