Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 261 : Tao ngộ

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Diệp Vân ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong (*). Có Tô Ngâm Tuyết bảo vệ, hắn có thể an tâm tu luyện không cần phải lo lắng gì. Giống như lời Tô Ngâm Tuyết nói, trong Đoạn Hồn sơn mạch này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đương nhiên tu vi càng cao càng tốt.

(*) vật ngã lưỡng vong: cảnh giới quên đi mọi người, vật xung quanh.



Chân khí trong cơ thể hắn đã bão hòa đến mức không thể tăng thêm dù chỉ là một chút xíu, mà thân thể của hắn cũng đã cực kỳ cường hãn. Một khi hắn đột phá đến tầng ba Luyện Khí Cảnh, thực lực tất nhiên sẽ tăng mạnh hơn rất nhiều. Phải biết rằng, Diệp Vân tu luyện chính là Thối Tiên Tâm Pháp. Tuy mỗi lần thăng cấp đều cực kỳ gian nan, nhưng mà một khi thăng cấp rồi thì thực lực của hắn sẽ tăng lên gấp mười lần, thật khiến cho người khác khó mà tin được.



Chân khí điên cuồng vận chuyển, Tiểu Hấp Tinh Quyết được thi triển ra trong nháy mắt. Chỉ thấy linh thạch nằm rải rác khắp bốn phía thân thể Diệp Vân bắt đầu tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, sau đó ảm đạm dần với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Chỉ trong khoảnh khắc vậy mà trăm ngàn miếng linh thạch thượng phẩm đã thu nhỏ lại chỉ còn lại một nửa so với kích thước ban đầu.



Tô Ngâm Tuyết nhìn thấy cảnh này cũng phải trợn mắt há mồm. Quả thực khó mà có thể tin được chuyện phát sinh trước mắt này. Đây cũng không phải là linh thạch hạ phẩm mà là linh thạch thượng phẩm a. Hơn nữa chỗ này ước chừng có hơn trăm ngàn miếng, cho dù nàng muốn hấp thu hết những miếng linh thạch này thì cũng cần thời gian ít nhất là ba ngày. Đây đã xem như là tốc độ nhanh nhất rồi mà còn cần phải toàn lực thi triển nữa mới được.



Thế nhưng, từ lúc Diệp Vân ngồi xuống tu luyện cho đến bây giờ vẫn chưa tới một canh giờ, vậy mà trăm ngàn miếng linh thạch thượng phẩm trước mắt đã bị hấp thu hơn một nửa. Tốc độ hấp thu như thế này quả thật khó tin. Chẳng lẽ một kẻ có tu vi tầng hai Luyện Khí Cảnh như hắn không sợ bị linh khí tràn đầy quá mức dẫn đến bạo thể mà chết sao?



Tô Ngâm Tuyết nào đâu biết rằng, trong cơ thể Diệp Vân có ẩn giấu Tiên Ma Chi Tâm. Tu vi càng tăng lên, lĩnh ngộ của Diệp Vân đối với Tiên Ma Chi Tâm càng ngày càng nhiều. Lúc này đem linh khí hấp thu vào, sau đó lại tinh lọc linh khí đến mức cực kỳ tinh khiết, tiến hành tu luyện như vậy đối với hắn quả thực là đạt mức tùy tâm sở dục (*) rồi.

(*) tùy tâm sở dục : tùy theo ý mình.



Vốn dĩ Tiên Ma Chi Tâm chính là cái động không đáy, dù có rót bao nhiêu linh khí vào cũng không có khả năng làm cho nó tràn đầy. Diệp Vân vốn cũng không biết đây là bảo vật có cấp bậc gì. Nhưng đời chủ nhân trước của Tiên Ma Chi Tâm dù đối mặt với sát khí đủ để di sơn đảo hải của Kim giáp thần binh đuổi giết mà vẫn có thể thong dong nhàn nhã không thèm để ý. Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ để thấy cấp bậc của Tiên Ma Chi Tâm đã vượt ra khỏi phạm vi phán đoán của hắn.



Linh khí vô cùng vô tận bị Tiên Ma Chi Tâm hấp thu, sau đó được tinh lọc lại chỉ còn khoảng chừng một phần mười là linh khí thuần khiết để Diệp Vân tu luyện.



Diệp Vân chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể đã đến mức cực hạn, không cách nào hấp thu thêm được nữa dù chỉ là nửa phần linh khí. Trăm ngàn miếng linh thạch thượng phẩm bên ngoài giờ đây chỉ còn sót lại một ít, vầng sáng lập lòe ảm đạm giống như lúc nào cũng có thể tắt ngóm.



Đột nhiên, một khối bắp thịt cực nhỏ nơi vai phải của Diệp Vân khẽ nhúc nhích, ngay sau đó một cảm giác khó có thể hình dung được lan truyền khắp toàn thân hắn.



Giống như việc một khối đá nền móng quan trọng nhất bên dưới một tòa kiến trúc đồ sộ bị rút ra, khắp nơi trong cơ thể Diệp Vân đột nhiên phát ra âm thanh đì đùng lốp bốp không dứt. Chỉ thấy thân thể hắn không ngừng rung rung, rồi một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ toàn bộ thân hình của hắn vào trong.



Trên đỉnh đầu Diệp Vân, từng luồng từng luồng khí màu tím chậm rãi bay lên rồi ngưng tụ lại không tiêu tán, sau đó biến đổi thành đủ mọi hình dáng.
Tô Linh biến sắc, hừ lạnh hai tiếng, không nói thêm gì nữa.



"Các ngươi muốn như thế nào?" Tô Ngâm Tuyết lạnh lùng hỏi.



"Yên tâm, chúng ta đều là đồng môn, sẽ không lấy tính mạng các ngươi." Giang Như Triều cười cười, nói tiếp: "Chỉ xin mỗi người các ngươi một cánh tay, nếu như may mắn, các người vẫn có thể giữ được mạng xuống núi. "



"Nói khoác mà không biết ngượng!" Khuôn mặt Tô Ngâm Tuyết phủ sương, giọng nói rét lạnh như đao.



"Vậy thì thử một chút xem sao." Giang Như Triều nhún nhún vai, vẻ mặt đầy trào phúng.



"Quả thực là thối quá đi, kẻ nào đánh rắm thối quá a."



Đột nhiên, giọng nói của Đoàn Thần Phong từ bên cạnh truyền đến. Chỉ thấy hắn đang lấy tay phải che miệng mũi, trông bộ dáng giống như đang rất khó chịu.



"Ngươi là người phương nào?" Sắc mặt Giang Như Triều lạnh lẽo, sát ý hiện ra trong mắt.



"Ngay cả tên ta mà ngươi còn chưa từng nghe qua, lại dám ra đây hung hăng càn quấy, thật là không biết sống chết a." Đoàn Thần Phong hừ một tiếng, giọng nói đầy vẻ giễu cợt.



"Muốn chết." Giang Như Triều giận dữ, trong chớp mắt sát ý ngưng tụ. Hắn nâng tay điểm một cái, chỉ thấy ánh sáng hiện lên, bắn về phía khuôn mặt Đoàn Thần Phong.



"Cẩn thận." Tô Ngâm Tuyết và Dư Minh Hồng đồng thời kinh hô.



Nhưng lại thấy khoé miệng Đoàn Thần Phong nhếch lên vẻ trào phúng. Thân hình của hắn không lùi mà tiến, bước về phía trước một bước!