Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 267 : Nhất Kiếm

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Phía trên khối băng, vết rạn chẳng quả chỉ là một tia vô cùng nhỏ, nhưng lập tức liền lan ra, giống như là mạng nhện, nhanh chóng bao phủ toàn bộ khối băng.



Đùng!



Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, rồi toàn bộ đều biến thành nát bấy. Lam quang đầy trời cũng tiêu tán không còn chút gì, chỉ thấy một tên thiếu niên đang lẳng lặng mà đứng, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.



Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân biến đổi một cách mãnh liệt. Khi mà những mảnh băng tinh bắn tung tóe đầy trời thì hắn tựa hồ như cảm nhận được một luồng khí tức nóng bức, mặc dù chỉ trong chớp mắt liền biến mất, thế nhưng luồng khí tức nóng bức này lại khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, tựa hồ như toàn bộ chân khí ngưng tụ thành băng của mình cũng không phải là đối thủ của luồng khí tức này. Hiển nhiên, khối băng tinh bị phá vỡ là vì luồng khí tức đó.



Một chiêu Băng Phong của Mộ Dung Vô Ngân này đúng là vô cùng cường đại, cho dù là đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ, muốn phá giải cũng vô cùng khó khăn. Ít nhất như là Tô Ngâm Tuyết, nàng ta cũng không thể nào phá giải được một chiêu này. Một khi bị đóng băng thì chỉ có thể chống cự được một chút mà thôi, kết cục cuối cùng vẫn là hương tiêu ngọc vẫn mà thôi.



Nhưng mà, trong lòng Mộ Dung Vô Ngân vẫn có chút nghi hoặc. Luồng khí tức nóng bức kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền tiêu tán vô tung vô ảnh, khiến cho hắn cũng không dám khẳng định là nó có xuất hiện qua hay không nữa, hay chỉ là một loại ảo giác. Bởi vì luồng khí tức nóng bức này, hiển nhiên không phải là do linh khí ngưng luyện mà thành, chỉ có thể là do hỏa linh khí sau khi tu luyện thành mới có thể bộc phát ra được. Nhưng mà cho dù là hỏa linh khí, cũng tuyệt đối không có khả năng đạt tới cấp bậc như vậy được. Khí tức nóng bức như vậy hiển nhiên là đã chạm tới pháp tắc, mà pháp tắc thì cũng chỉ tu sĩ sau khi Trúc Cơ thành công mới có tư cách tìm hiểu mà thôi.



Hiển nhiên là Diệp Vân đã có được lôi linh khí. Phóng nhãn nhìn toàn bộ Thiên Kiếm Tông thì trong ngàn năm qua cũng chỉ có vài người có thể tu thành lôi linh khí mà thôi, mà trong hai trăm năm trở lại đay thì lại không có một ai. Diệp Vân có thể tu thành lôi linh khí thì cũng đã là môt thành tựu không tệ rồi. Hắn sao có thể cùng một lúc mà tu thành hai loại linh khí chứ? Phải biết rằng, cho dù là Mộ Dung Vô Ngân hắn với thiên phú và tài nguyên cuồn cuộn thì cũng chỉ linh ngộ được băng linh khí mà thôi.



Mộ Dung Vô Ngân chau mày, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động. Hình ảnh của Diệp Vân nhanh chóng hiện lên. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn an bài nhân thủ theo dõi Diệp Vân, nhưng mà cũng chỉ phát hiện ra Diệp Vân có lôi linh khí, tuyệt đối không hề phát hiện ra Diệp Vân có những linh khí khác.



“Vô Ngân sư huynh. Một chiêu vừa rồi dường như không có quá nhiều tác dụng a.” Tiếng nói của Diệp Vân mang theo vẻ cười nhạo, vang lên.



Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, nhìn hắn, chậm rãi nói: “Diệp Vân ngươi vừa rồi dùng chiêu pháp gì mà có thẻ phá được Băng Phong của ta?”



Diệp Vân nhún vai, nói: “Khối băng tinh của ngươi cũng không phải là quá mềm đó chứ, chân khí của ta chỉ bộc phát một cái mà đã nứt ra rồi.”



Mộ Dung Vô Ngân biết không thể hỏi thêm đượ điều gì, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngươi đã có thể đỡ được một chiêu của ta thì ân oán của chúng ta coi như xong, cáo từ.”



Mộ Dung Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, rồi quay người bước đi.
Màn sáng căn bản không thể chịu đựng được luồng năng lượng lớn như vậy, chỉ chống đỡ được một chút rồi tiêu tán, hóa thành hư vô. Điện mang tiếp tục bắn về phía trước, lao thẳng về phía ngực của Mộ Dung Vô Ngân.



Khi mà màn sáng màu lam sắp tiêu tán thì Mộ Dung Vô Ngân với vẻ mặt trắng bệch , đột nhiên bước sáng bên cạnh nửa bước. Diện mang xẹt qua, đâm thẳng vào vai trái của hắn, không có chút máu nào chảy ra, chẳng qua là chỉ lưu lại trên áo của hắn một lỗ rất nhỏ mà thôi.



Mộ Dung Vô Ngân sững lại. Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng năng lượng đang khiến cho hắn tê liệt cả nửa người trên, tựa hồ như có mmotoj luồng hàn ý lạnh băng đang lao về phía trái tim của hắn một cách nhanh chóng.



Mộ Dung Vô Ngân vô cùng sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn nổi giận, gầm lên một tiếng. Dưới tình huống nửa người trên đang bị tê liệt, hắn đột nhiên nhảy lên, lộn một vòng trên không trung, sau đó hạ xuống cách đó cả trăm trượng, bên cạnh Giang Như Triều.



Tay phải hắn nhanh chóng điểm một điểm vào ngực. Từng luồng ánh sáng đánh lên ngực, sau đó lại lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt xuống.



Tay phải Mộ Dung Vô Ngân ôm lấy ngực, trong mắt hiện lên vẻ khó tin nhìn về phía Diệp Vân



“Đây là kiếm pháp gì vậy?”



Trong mắt Diệp Vân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Khi mà Thiên Sinh Nhất Kiếm đâm trúng Mộ Dung Vô Ngân, điện mang xuyên thấu xương bả vai hắn thì Diệp Vân hắn đoán rằng, Mộ Dung Vô Ngân không chết thì cũng sẽ mất đi sức chiến đấu. Thế nhưng không ngờ là, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà tên giả hỏa này lại có thể cố gắng nhảy lên, sau đó trong nháy mắt liền có thể khống chế được thương thế của mình.



Mộ Dung Vô Ngân quả nhiên không hổ là một trong những thiên tài kiệt xuất cả ngàn năm nay của Thiên Kiếm Tông. Xem ra có tin đồn là thiên phú của hắn còn cao hơn cả Mộ Dung Vô Tình cũng không phải là không có căn cứ.



Diệp Vân hiểu rõ, nếu như Mộ Dung Vô Ngân có thể cưỡng ép không chế được thương thế của mình, sau đó còn dám ở lại truy vấn thì tất nhiên là còn có thủ đoạn còn chưa thi triển ra. Đã như vậy thì muốn giết hắn là điều không thể.



“Một kiếm vừa rồi à? Tất nhiên là kiếm pháp giết người rồi!”



Diệp Vân mỉm cười, nói tiếp: “Hiện tại thì Vô Ngân sư huynh và các sư huynh sẽ tự cắt tay trái hay tay phải đây?”