Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 269 : Thử trận

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Nhìn khắp bốn phía xung quanh, tất cả chỉ là những dãy núi chằng chịt đan xen lẫn nhau đầy mê hoặc, nhưng nhìn kỹ lại thì càng thấy giống nhau như đúc.



Trong lòng năm người Diệp Vân đều dâng lên một nỗi khiếp sợ. Cao thủ Thiên Kiếm Tông hiện tại cũng không thể thực hiện được kiệt tác như thế này, chắc hẳn là bố trí của các bậc cao thủ tiền bối. Thiên Kiếm Tông ngàn năm trước quả nhiên không hề tầm thường chút nào.



Đặc biệt là Diệp Vân. Từ lời kể của Kiếm Đạo Lão Tổ hắn đã biết Thiên Kiếm Tông ngàn năm trước tại Đế quốc Đại Tần hưng thịnh đến mức nào, lại càng cảm thấy bí tàng mà Thiên Kiếm Tông chôn giấu ở Đế quốc Đại Tần ắt hẳn trân quý đến vô cùng.



"Mọi người cẩn thận một chút. Nếu đã tiến vào đây thì không cần để ý đến những chuyện khác, mau nhìn xem có lối thoát ra ngoài hay không. Nếu có thể tìm được một ít bảo vật thì càng tốt". Diệp Vân hít sâu, nhỏ giọng dặn dò.



"Tất nhiên rồi! Dù sao đã tiến vào vùng không gian trận pháp này, làm gì có đạo lý ra về tay không chứ". Đoàn Thần Phong nhún vai, ra vẻ có cũng được mà không có cũng không sao.



"Không cần ngươi nói! Câm miệng!" Tô Linh trừng mắt, liếc hắn một cái, sau đó từ từ quan sát khắp bốn phía.



Trong năm người thì lĩnh ngộ của Tô Linh đối với không gian trận pháp là sâu sắc nhất. Thấy nàng chăm chú xem xét, những người khác cũng không lên tiếng mà chỉ cảnh giới xung quanh.



Qua một nén nhang, đã nghe Tô Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi.



"Như thế nào rồi? Tiểu Linh nhi." Đoàn Thần Phong tươi cười, vội vàng hỏi.



Tô Linh lườm hắn, sau đó quay lại nhìn Tô Ngâm Tuyết: "Tỷ tỷ, chắc hẳn tỷ cũng có thể nhìn thấu được trận pháp nơi này. Trước mắt mà nói thì cũng không có gì nguy hiểm. Không gian trận pháp ở đây chính là ảo trận, cũng không có sát trận.”



Tô Ngâm Tuyết gật đầu, trầm ngâm: "Đúng vậy, tỷ cũng nhìn ra được một chút, tuy nhiên không dám xác nhận. Nếu Linh Nhi muội đã nói thế tất nhiên không sai rồi".



Diệp Vân mỉm cười vỗ đầu Tô Linh: "Nếu đã như thế, chúng ta cứ từ từ mà đi tới, sẵn tiện nhìn xem có đường nào xuống núi hay không."



"Chuyện xuống núi là không thể rồi! Vùng không gian ảo trận này không biết rộng lớn cỡ nào. Trông thì có vẻ chỉ là một đỉnh núi thôi, nhưng chỉ e chúng ta đi mất mười năm cũng không thể thoát ra ngoài đó". Tô Linh lắc đầu. Đã là không gian ảo trận do đại năng Kim Đan Cảnh bố trí, vào dễ ra khó là điều tất nhiên.



"Điều này cũng không sao. Nếu không có sát trận tồn tại, dù cho chúng ta không làm gì thì chỉ cần qua năm ngày thí luyện sẽ chấm dứt. Đến lúc đó mọi người đều trở về Thiên Kiếm Tông". Dư Minh Hồng bỗng nhiên cất lời. Vẻ mặt của hắn lúc nãy có chút nghiêm trọng, nhưng giờ đã dần dần thả lỏng theo thời gian.


"Khí tức thật cường hãn, ngay cả Linh Thú bình thường cũng không có được khí lực mạnh mẽ như thế!" Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết cau lại. Nàng là cao thủ Trúc Cơ Cảnh nên thần hồn cực kỳ mẫn cảm, sớm đã phát giác ra uy áp của thạch đầu cự nhân cao mấy trượng trước mắt này.



Sắc mặt Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng hơi đỏ ửng, thân thể khẽ run rẩy. Tu vi hai người tuy đã đủ để khinh thường tuyệt đại bộ phận đệ tử Luyện Khí Cảnh, nhưng dù sao vẫn không phải là Trúc Cơ Cảnh. Đối diện với loại uy áp phát ra từ thần hồn như thế này nhất thời không thể chống đỡ nổi.



Linh hồn Diệp Vân vô cùng cường đại, loại uy áp này đối với hắn mà nói không có chút uy hiếp nào. Tô Ngâm Tuyết là cao thủ Trúc Cơ Cảnh cũng không bị ảnh hưởng gì.



Ngược lại Tô Linh mới là người khiến cho Tô Ngâm Tuyết phải bất ngờ. Nàng không ngờ muội muội của mình đối mặt với uy áp này lại không có bất kỳ động tĩnh gì. Trên mặt nàng không có nửa điểm sợ hãi, tựa như uy áp này đối với nàng không có bất cứ tác dụng nào.



Trong mắt Tô Ngâm Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc. Vì nàng có thể cảm giác được, Tô Linh cũng không dùng bất cứ pháp bảo nào để ngăn cản uy áp của thạch đầu cự nhân. Hoàn toàn chống đỡ bằng tu vi của bản thân, không bị ảnh hưởng gì cả, điều này đúng là không thể nghĩ tới.



"Thế chất Linh Nhi hình như rất đặc biệt. Lúc trước chúng ta đã gặp qua uy áp có thể so với uy áp của Trúc Cơ Cảnh, nhưng đối với nàng hình như không có tác dụng". Diệp Vân thấy sự khiếp sợ trong mắt Tô Ngâm Tuyết, thấp giọng kể lại.



Tô Ngâm Tuyết nhìn hắn, khẽ gật đầu.



Diệp Vân bước lên trước một bước, khẽ kéo tay Tô Linh, đem nàng bảo hộ ở phía sau lưng mình.



"Linh nhi, nếu muội đỡ không nổi thì lui về sau một chút đi."



"Không cần, uy áp của tên to xác này vô dụng đối với muội!" Tô Linh nhẹ nhõm lắc đầu. "Tuy nhiên sức mạnh của tên này có lẽ rất lớn. Dù nó là ảo giác do ảo trận sinh ra, nhưng phải đánh tan nó mới khiến cho ảo trận sinh ra sơ hở. Theo quan sát của muội thì chắc phải hạ gục hắn mấy lần mới có thể tìm được đường ra."



Diệp Vân gật đầu:"Tên to xác này cứ giao cho ta là được"



Hắn buông tay cô bé ra. Vầng sáng lập lòe trong tay, hào quang màu lam nhạt xuất hiện, nhiệt độ xung quanh giảm đi nhanh chóng.



"Băng linh khí?"



Tô Ngâm Tuyết sửng sốt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy khiếp sợ.