Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 276 : Tiên Linh Thạch
Ngày đăng: 13:44 30/04/20
“Xem ra là đã đến đông đủ!”
Thanh âm Mộ Dung Vô Ngân nhàn nhạt vang lên, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ vang, quanh quẩn trên không trung.
Thân ảnh lóe lên, Quân Nhược Lan cũng nhảy lên đống đá vụn, nàng đi theo phía sau bốn gã nam đệ tử, vẻ mặt cảnh giác nhìn Mộ Dung Vô Ngân.
“Xem ra Vô Ngân sư huynh đối với thần hồn lại có lý giải mới, trước tiên lại có thể phát hiện ra chúng ta.” Thanh âm Quân nhược Lan nhàn nhạt, giọng nói thanh tao như đến từ thiên giới.
Mộ Dung Vô Ngân nhìn nàng một cái, nói: “Quân sư muội căn bản là không ẩn giấu thân hình, nhìn một cái là thấy rồi. Ngược lại Lãm Nguyệt Phong Thủy Ngưng sư tỷ nấp ở đây cũng hơi lâu rồi a.”
Ha ha ha!
Tiếng cười như chuông bạc từ sau đống đá vụn truyền đến, lập tức nhìn thấy một nữ hài tử dáng người thướt tha từ sau đống đá vụn nhô đầu ra, dung mạo nàng tú lệ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, thanh khiết hoàn mỹ nhìn không thấy một khuyết điểm nhỏ nào.
Giang Thủy Ngưng nhảy lên, váy hồng dài trên người đóng gió tung bay, ưu mỹ tuyệt đỉnh.
“Thủy Ngưng sư tỷ quả nhiên vẫn chú trọng đến trang điểm sắc mặt và dáng vẻ như vậy, tiến vào Đoạn Hồn Sơn Mạch này mà ăn mặc vẫn vô cùng xinh đẹp.” Mộ Dung Vô Ngân vừa cười vừa nói.
Giang Thủy Ngưng gắt giọng: “Chẳng lẽ Vô Ngân sư đệ nói tỷ tỷ ta không trang điểm sẽ không đẹp sao?”
Mộ Dung Vô Ngân cười nói: “Có xinh đẹp hay không cũng …đâu có quan hệ tới ta! Bạch cốt hồng nhan, nói không chừng ngày mai chính là trong mộ xương khô.”
Nụ cười trên mặt Giang Thủy Ngưng lập tức ngưng trệ, đối với dung mạo của mình nàng vô cùng tự tin, những lời này của Mộ Dung Vô Ngân không khác nào đánh đùng đùng lên mặt của nàng.
“Mộ Dung Vô Ngân, ngươi thật quá mức.” khuôn mặt Giang Thủy Ngưng phát lạnh, giọng nói lạnh băng đến cực hạn.
Mộ Dung Vô Ngân căn bản không để ý tới nàng, cất cao giọng nói: “Ngâm Tuyết sư tỷ, Diệp Vân sư đệ, các người còn chưa ra sao?”
Diệp Vân cùng Tô Ngâm Tuyết nhìn nhau cười cười, sau đó đồng thời nhảy lên trên đống đá vụn.
“Cái gì?” Mộ Dung Vô Ngân giọng nói lạnh lùng.
“Hai viên Tiên linh thạch này đều là của ta.” Khóe miệng Quân Nhược Lan cười cười, cong lên một độ cong đẹp mắt.
Mộ Dung Vô Ngân khẽ giật mình, bỗng nhiên cười lên ha hả, uy thế chợt tăng lên, sát khí trên không trung ngưng tụ thành kiếm.
“Quân sư muội, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
Quân Nhược Lan đối mặt với uy áp và sát ý của Mộ Dung Vô Ngân, trên mặt vẫn không có nửa điểm hoảng sợ, giọng nói bình thường như trước: “Chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Hai viên Tiên linh thạch này, ta đều muốn.”
Đám người Mộ Dung Vô Ngân, Giang Thủy Ngưng, Diệp Vân nhìn chằm chằm vào nàng. Cô bé này thoạt nhìn giống như một đóa sen trắng, ưu nhã tinh xảo, không nghĩ đến sẽ nói ra lời như vậy, mặc kệ Diệp Vân bọn hắn, trực tiếp đưa mình đứng ở thế đối lập.
Muốn nói kiêu ngạo, nàng so với Mộ Dung Vô Ngân còn kiêu ngạo hơn!
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trở nên ngưng trọng.
“Không nên như vậy nha, mọi người cười một cái là được rồi.” Diệp Vân vỗ vỗ tay, nói tiếp: “Không bằng thế này, ta tặng một phần kia cho Quân sư tỷ, như vậy cũng không cần cãi nhau nữa.”
“Một phần kia của ngươi? Ai nói cho ngươi một phần Tiên linh thạch sao? Diệp Vân tiểu sư đệ, ngươi có phải giống như Mộ Dung Vô Ngân, đầu óc bị hư mất.” Âm thanh Giang Ngư Thủy vang lên, vẫn mang theo một chút dịu dàng, trong trẻo.
Diệp Vân cười hắc hắc, nói: “Không có phần của ta à? Quên đi. Các ngươi chậm rãi chơi, ta đi trước.”
Nói xong, hắn nhảy từ trên đống đá vụn xuống, xoay người muốn rời đi.
“Các ngươi, ai cũng không được đi!”
Giọng nói êm tai quanh quẩn trên không trung, theo gió thổi đi.