Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 279 : Băng Sơn Phá

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Tiếng chuông quanh quẩn du dương trong không gian, lại càng trong trẻo hơn so với lúc trước.



Hai mươi tên ác đồ vốn đang công kích Giang Thủy Ngưng bỗng nhiên chậm lại,ngay sau đó đồng thời quay người, bắn nhanh tới tụ họp cùng mười người đang công kích Diệp Vân.



Ba mươi tên ác đồ bộ pháp chỉnh tề, xếp thành hình một cái chùy, trong mắt gã ác đồ đi đầu tinh mang bắn ra mãnh liệt, tay mỗi người phía sau đặt lên người phía trước, ba mươi người như hòa làm một thể.



Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, ác đồ này là cao thủ Trúc Cơ Cảnh tứ trọng.” Thanh âm sợ hãi của Tô Linh vang lên.



Mộ Dung Vô Ngân cùng Giang Thủy Ngưng kinh hãi, bọn họ đều là người có kiến thức rộng rãi, chỉ nhìn qua đã biết Quân Nhược Lan muốn làm gì, nàng muốn lợi dụng lực lượng của ba mươi người, một lần đánh chết Diệp Vân. Chỉ cần Diệp Vân chết hay mất đi sức chiến đấu thì Mộ Dung Vô Ngân cùng Giang Thủy Ngưng không thể ngăn cản công kích của những ác đồ còn lại.



Không chút do dự, hai người cùng nhảy tới bên cạnh Diệp Vân.



“Diệp Vân sư đệ, lần này chúng ta phải toàn tâm hiệp lực mới được.” Giọng nói của Giang Thủy Ngưng không hề có chút xem nhẹ, trầm trọng nói.



“Đúng vậy, Diệp Vân ngươi có đề nghị gì không?” Mộ Dung Vô Ngân gật đầu phụ họa.



Diệp Vân lẳng lặng đứng đó, chân khí trong cơ thể vẫn còn cuồn cuộn, Tiên Ma Chi Tâm phun ra thuần khiết linh khi gần như đã tiêu hao hết, nhưng vẫn còn thừa một chút, cũng làm cho thân thể hắn có cảm giác như muốn bạo liệt.



“Nếu như Quân Nhược Lan muốn lấy tính mạng chúng ta, tất nhiên chúng ta không thể khoanh tay chịu chết, hai vị còn ẩn giấu bảo vật gì, hiện tại có thể lấy ra được rồi.” mắt Diệp Vân lập lòe, chậm rãi nói ra.



Lúc này trong lòng hắn tràn đầy sát ý, như hắn nghĩ, thí luyện Đoạn Hồn Sơn Mạch cũng chỉ là đồng môn cùng rèn luyện mà thôi, tuy rằng tông môn cố ý không nhắc đến chuyện sinh tử trong lúc xảy ra tranh chấp. Nhưng dù sao cũng là đồng môn, dù có hô hào muốn đánh muốn giết, muốn lấy tính mạng ngươi gì đó…, nhưng khi chính thức động thủ cũng phải lưu lại một đường sống.



Nhưng Quân Nhược Lan hiển nhiên không nghĩ như vậy, hai liên kích vừa rồi, nếu thực lực Diệp Vân kém một chút, hoặc Tiên Ma Chi Tâm không phun ra một đạo linh khí, chỉ sợ hiện giờ Diệp Vân đã không biết sống chết thế nào.



“Tất nhiên rồi, ân oán trước đây của chúng ta đặt qua một bên, đợi giải quyết xong tiện nhân Quân Nhược Lan này rồi tính tiếp.” Mộ Dung Vô Ngân mảy may không còn cao ngạo, hung hãn nói.




Chỉ có Tô Ngâm Tuyết và Giang Như Triều nhìn hơi đỡ một chút, sau khi trùng trùng điệp điệp ngã xuống, còn có thể bò dậy, nhưng trong cơ thể chân khí cũng bị hỗn loạn, mất đi lực chiến đấu.



Ở giữa Băng Sơn Phá, Diệp Vân vẫn đứng tại chỗ, không rời nửa bước, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng rỉ ra chút máu. Còn Mộ Dung Vô Ngân bị lui về sau ba bước, sắc mặt cũng tái nhợt, hư ảnh Ma Thiên Bàn trên đỉnh đầu sớm đã bị một quyền kia đánh vỡ, lại một lần nữa ngưng tụ, ảm đạm vô quang, lơ lửng trên đầu hắn.



Tu vi Giang Thủy Ngưng vốn không bằng, nàng trọn vẹn lui xa mười bước, quỳ một chân trên đất, oa một cái, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại không chịu được run lên một cái, vô lực đứng dậy.



“Mới một quyền mà các ngươi đã không thể ngăn nổi, Xem ra ta đã đánh giá cao các ngươi rồi.” Quân Nhược Lan nhàn nhạt lên tiếng, nàng lẳng lặng đứng đó, thoạt nhìn như một đóa Tố Liên yên tĩnh tao nhã.



“Quân Nhược Lan, chúng ta không hề gì, chẳng lẽ ba mươi tên ác đồ này còn có thể tái chiến sao? Chân khí bọn hắn đều tiêu hao hết bởi một quyền này rồi.” Mộ Dung Vô Ngân mắt sáng như đuốc, thấy rõ biến hóa bên trong màn vừa rồi.



Quân Nhược Lan tự nhiên cười, rồi nói: “Chân khí bọn hắn hao hết không phải là giả, Băng Sơn Phá tuy không phải là một kích mạnh nhất, nhưng dùng để sát thương nhiều người lại là thích hợp nhất. Hiện tại bọn hắn không thể động thủ thì có sao đâu? Chẳng lẽ bây giờ các ngươi có thể ngăn cản được công kích của ta?”



Mộ Dung Vô Ngân nhe răng cười, nói: “Vậy ngươi tới thử xem.”



Quân Nhược Lan nhẹ nhàng bước, chậm rãi đi lên trước, lúc cách mười trượng với chỗ bọn Diệp Vân bỗng dưng đứng lại, cười nói: “Có lẽ ngươi thật sự còn chiêu gì đó đồng quy vu tận, có điều ta không cần mạo hiểm, chỉ cần chờ thêm một lát, ba mươi tên ác đồ có thể đánh ra công kích thứ hai, mặc dù uy lực không cường đại bằng Băng Sơn Phá lúc trước, nhưng để đối phó với mấy người bị trọng thương các ngươi, ta nghĩ cũng đủ rồi.”



Diệp Vân phốc một cái, phun máu loãng trong miệng ra, giọng nói lạnh băng: “Nếu là như vậy, có lẽ ngươi sẽ phải hối hận. Nếu ta là ngươi, sẽ ra tay giết chúng ta ngay bây giờ.”



Quân Nhược Lan cười một tiếng, nói: “Ta và ngươi cũng coi như đồng môn, ngày đó cùng tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn, cũng coi như là có duyên, vì thế nên ta cho các ngươi sống thêm nửa nén nhang, ta tạm thời không vội.”



Quân Nhược Lan đứng chắp tay, thật sự không ra tay.



Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, mắt rủ xuống rồi hiện lên chút mừng thầm, tâm niệm lưu chuyển, sâu trong mi tâm một đạo Hắc Bạch quang ảnh chậm rãi xoay tròn!