Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 298 : Cười nói tự nhiên

Ngày đăng: 13:45 30/04/20


Tô Ngâm Tuyết dẫn theo hai người Đoạn Thần Phong và Dư Minh Hồng cùng nhau chạy như bay, mặc dù chân khí của Tô Ngâm Tuyết chưa khôi phục hẳn nhưng thần thức Trúc Cơ Cảnh vẫn có thể triển khai được, trong phạm vi mười mấy trượng căn bản không có thứ gì có thể qua mắt được nàng.



Trong lòng Đoạn Thần Phong khẩn trương vô cùng, tuy rằng quan hệ của hắn và Tô Linh cũng không có thân thiết như Diệp Vân, thế nhưng cô gái này đã cùng đồng hành với bọn họ trong một quãng đường dài, hết lần này đến lần khác gặp phải những chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như không có Tô Linh giúp đỡ thì hai người bọn họ và Diệp Vân e rằng đã sớm vùi thây ở trong mồ rồi.



Hiện tại điều mà Đoạn Thần Phong muốn làm nhất là lập tức bắt được Quân Nhược Lan, nhất định phải giết chết nàng ta, nếu không một khi bí mật về huyết mạch yêu tộc trong cơ thể Tô Linh được nói ra thì e rằng không chỉ có một mình bản thân Tô Linh gặp phiền phức mà có thể là toàn bộ Thiên Kiếm Tông cũng sẽ gặp phiền phức.



Trực giác của Đoạn Thần Phong luôn luôn rất chính xác, hơn nữa bình thường khi hắn đang để ý một vấn đề nào đó thì sẽ trở nên hết sức nhạy cảm nên điểm khởi đầu rất khác với những người khác. Hắn mơ hồ cảm thấy rằng Tô Linh - người mang bí mật huyết mạch yêu tộc này e rằng rất khó giấu kín được.



Có điều là cho dù cuối cùng vẫn không thể giấu được nữa thì ít nhất là ở bên trong sơn mạch Đoạn Hồn có thể khiến những người biết bí mật này mất đi khả năng tiết lộ.



Hắn thấy không chỉ phải giết một mình Quân Nhược Lan mà cả bốn tên đệ tử của Thiên Thần Phong cũng phải chết cùng nhau, còn có thứ được xưng vật cưỡi của Hỏa Thần - Chân Hỏa Phi Sư lại càng phải đánh chết nó.



Chỉ có điều trong lòng Đoạn Thần Phong hiểu rõ, muốn giết chết Quân Nhược Lan là chuyện không dễ, nếu như bọn họ có dũng khí giết chết bốn tên đệ tử Thiên Thần Phong. một khi tiết lộ ra ngoài thì hắn và đám người Diệp Vân cũng chỉ có một kết cục là chết mà thôi.



Một mặt Đoạn Thần Phong chạy như bay, mặt khác ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua Dư Minh Hồng bên cạnh, cặp lông mày của hắn đột nhiên hơi nhíu lại.



Đối với người tiểu sư đệ này, cho tới nay Đoạn Thần Phong đều cảm thấy nghi ngờ. Hắn luôn cảm thấy Dư Minh Hồng cất giấu bí mật gì đó, chí ít thì tính cách thật sự của hắn sẽ không biểu hiện ra như vậy.



Nghĩ lại nửa năm qua, tuy nói Dư Minh Hồng đối với hắn và Diệp Vân đều vô cùng kính trọng, gặp phải khó khăn cũng luôn có nghĩa khí, ba người cùng tiến cùng lui. Nhưng mà so với tính cách của Diệp Vân thì thật sự rất khác biệt, Đoạn Thần Phong luôn cảm thấy dáng vẻ thật sự của Dư Minh Hồng không phải là hắn vẫn tỏ ra ở bên ngoài.



Thân ảnh ba người như bay, không ngừng xẹt qua gò núi, dòng suối, rừng rậm, thảo nguyên.



Đột nhiên Đoạn Thần Phong chợt dừng lại, Tô Ngâm Tuyết và Dư Minh Hồng ngẩn ra rồi sau đó cũng ngừng lại.



"Đoàn sư đệ, ngươi phát hiện cái gì sao?" Tô Ngâm Tuyết thấy Đoạn Thần Phong đứng chau mày nên tò mò hỏi.



Đoạn Thần Phong chần chờ một chút, sau đó chỉ vào một dòng suối nhỏ rộng khoảng chừng nửa trượng bên cạnh rồi nói: "Ngâm Tuyết sư tỷ, tiểu dư tử, hai người có phát hiện ra con suối nhỏ này nhìn rất quen mắt hay không?"
"Ngươi cũng biết chỉ có một cơ hội truyền tống một lần cuối cùng, nói như vậy thì chưa biết chắc rằng chỗ truyền tống cách nơi của chúng ta tương đối gần." Diệp Vân cười lạnh trả lời.



Xem ra Xem ra các ngươi thực sự đã nhìn ra mảng không gian này thực ra vô cùng nhỏ, vậy thì đánh cược một phen đi." Vẻ mặt Quân Nhược Lan thản nhiên, thoạt nhìn rất tự tin.



"Cũng được thôi, dù sao ta cũng muốn thử một lần." Tử Ảnh trong tay Diệp Vân hiện lên, trường kiếm nhẹ nhàng run lên, quang ảnh màu tím như nước gợn sóng dập dờn.



Quân Nhược Lan mỉm cười đứng lên, nhìn phía bên trái rừng rậm nói: "Không ngờ Ngâm Tuyết sư tỷ cũng nhìn ra được điểm mấu chốt của mảng không gian này, cho nên cũng có thể tìm tới nơi này."



"Không phải là một mắt trận sao? Ngươi có thể tìm được tại sao chúng ta tìm không được chứ?!" Âm thanh truyền tới không phải là giọng nói êm tai của Tô Ngâm Tuyết mà là một giọng nam hung tợn.



Đoạn Thần Phong từ trong rừng rậm nhảy ra, chiến thương màu đen trong tay hắn mang theo một cổ sát ý dồi dào, đâm thẳng về phía của Quân Nhược Lan.



Quân Nhược Lan vừa mới mở miệng nói hắn đã nghe được hết, nếu nàng ta đã muốn dùng Vạn Lý Ảnh Độn Phù để tránh lần vây kín này thì trước hết là phải giết nàng ta trở tay không kịp.



Chiến thương đen nhánh phát ra lực công kích hết sức cường đại, đâm thẳng về hướng Quân Nhược Lan.



Trên gương mặt tươi cười của Quân Nhược Lan không có một chút sửng sốt nào, môi anh đào cong lên, bàn tay khẽ giơ lên, đánh một cái vào chiến thương.



Choang!



Đoạn Thần Phong chỉ cảm thấy một cự lực dồi dào đội ngược lạ từ chiến thương, thiếu chút nữa đã làm cho Phá Thiên Thương tuột ra khỏi tay hắn. Hắn cầm thật chặt, cự lực liên tục dội ngược lại trực tiếp xé rách bàn tay hắn, máu tươi chảy đầm đìa.



"Thực lực của ngươi Thực lực của ngươi còn thua xa ta rất nhiều. Diệp Vân, ngươi nói có đúng hay không?!"



Quân Nhược Lan quay đầu nhìn Diệp Vân cười một cách tự nhiên.