Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 307 : Thạch bích kỳ họa
Ngày đăng: 13:45 30/04/20
"Việc này sao có thể?"
Rõ ràng Tô Hạo có chút sửng sốt, sau đó đột ngột nhảy dựng lên.
Sắc mặt của Diệp Vân cực kỳ nghiêm trọng, mãi mà không thốt lên được lời nào, khẽ gật đầu.
"Con biết việc này từ đâu?" Tô Hạo biết rõ việc này cực kỳ trọng yếu. Nếu quả thật giống như lời Diệp Vân nói, thì đúng là phiền phức lớn rồi.
"Con tình cờ gặp một vị lão giả, từ miệng ngài ấy mà biết được. Nếu năng lực này của Huyên di đúng là Yêu tộc thần thông, thì thần thông này có tên gọi là Chân Thực Chi Nhãn, nó có thể nhìn thấu hết tất thảy mọi sự vật, cực kỳ thần dị." Diệp Vân hạ giọng, chậm rãi nói.
Tô Hạo nhìn hắn, hồi lâu không nói.
Diệp Vân cũng lẳng lặng đứng đấy, giờ phút này hắn rất rõ trong lòng Tô Hạo đang cực khổ giãy giụa. Có lẽ ông ấy không tin, cũng không dám tin. Nhưng mà nếu không tin thì năng lực thần dị của Thủy Thanh Huyên sẽ không có cách nào giải thích được.
Từng giọt, từng giọt thời gian trôi qua, hai thầy trò vẫn đứng bất động tại nội viện. Sắc trời dần sụp tối.
"Ôi..."
Tô Hạo thở dài, lòng ngổn ngang trăm mối. Thanh âm mang theo vô vàn đau đớn nặng trĩu.
Diệp Vân hiểu tiếng "Ôi" này của Tô Hạo có nghĩa gì, hiển nhiên là ông đã đồng ý với lời Diệp Vân về Yêu tộc thần thông. Thủy Thanh Huyên mang trong mình Yêu tộc thần thông - Chân Thực Chi Nhãn. Nếu không phải như vậy, vì cái gì Thủy Thanh Huyên không tu hành lại có thể nhìn đã đoán được cảnh giới của tất cả mọi người? Đến cả công pháp tu luyện cũng không thể tránh thoát được con mắt của bà?
Nếu đúng là thần thông Yêu Tộc - Chân Thực Chi Nhãn, mọi việc đã có lời giải.
"Việc này chưa có kết luận cuối cùng, con ngàn vạn lần không được nói với sư mẫu của con và Linh Nhi."
Diệp Vân khẽ gật đầu. Chủ yếu là hắn biết được, bây giờ mà nói ra e rằng Linh Nhi sụp đổ mất.
"Hai mươi năm trước, ta với sư mẫu của con quen biết nhau tại một vùng đất cực kỳ quỷ dị." Tô Hạo không để ý lời quát hỏi của Diệp Vân, tiếp tục nói.
Diệp Vân vô thức hỏi: "Vùng đất quỷ dị? Quỷ dị như thế nào?"
"Sở dĩ gọi là vùng đất quỷ dị, là vì tại nơi đó những thứ nhìn thấy được trước đó hoàn toàn chưa bao giờ nhìn thấy qua, trong Vô Ảnh Phong có một chỗ như vậy." Giọng nói Tô Hạo rất bình thường, không nghe ra được tâm tình hắn có kích động hay không.
Diệp Vân nghi hoặc nhìn quanh, sau đó trong giọng nói đầy vẻ khó tin: "Sư tôn, người nói vùng đất quỷ dị là chỗ này sao?"
Tô Hạo gật đầu, nói: "Đúng là nơi này."
Diệp Vân phóng tầm mắt nhìn, bốn phía một mảnh yên tĩnh, ánh trăng chiếu xuống khiến vùng núi dường như được phủ thêm một tấm vải mỏng màu trắng bàng bạc mềm mại. Chung quanh, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang hòa âm vào nhau, nửa điểm quái dị cũng không có.
"Lập tức sẽ có sự khác biệt thôi." Tô Hạo ngẩng đầu, nhìn vầng trăng sáng đang nhô lên cao, ngồi xuống một khối đá.
Diệp Vân ngờ vực nhìn ông một chút, rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tiếp tục nhìn xung quanh thêm chút nữa, nhìn cả xuống dưới chân núi, cũng không phát hiện ra chỗ nào quái dị.
Ngay lúc trong lòng hắn đang nghi hoặc. Một khắc sau, ánh trăng rơi xuống trên bề mặt thạch bích ở mặt sau khối đá mà Tô Hạo đang ngồi, một bức vẽ bỗng nhiên xuất hiện.
"Đến rồi, mỗi tháng đều sẽ xuất hiện một lần." giọng nói Tô Hạo vang lên. Ông đứng dậy, ánh mắt chuyển hướng về phía sau, nhìn chằm chằm thạch bích trơn nhẵn kia, xem bức vẽ trên đó.
"Chính tại nơi có bức vẽ này mà ta và sư mẫu của con quen biết nhau."
Tô Hạo chậm rãi nói, quay đầu nhìn Diệp Vân thì thấy Diệp Vân đang trợn mắt há mồm nhìn bức vẽ kia, vẻ khó tin tràn ngập đôi mắt.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể có một bức vẽ như thế?"
Diệp Vân nhìn bức vẽ trên vách núi đá trơn nhẵn tựa như đã từng thấy qua ở đâu rồi, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.