Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 313 : Thất Trưởng Lão khí phách

Ngày đăng: 13:45 30/04/20


Hai quả thần phù à, thật khiến ta thất vọng quá!



Không ai ngờ trong miệng Tô Hạo lại nói ra một câu như vậy, phải biết rằng Thần Phù cực kỳ hiếm thấy, mặc dù ở vương thất Tấn quốc cũng vô cùng quý trọng, ngay cả Thiên Kiếm Tông là đại phái đệ nhất, muốn có được Thần Phù cũng không dễ dàng, đừng nói chi là đồng thời lấy ra được hai quả.



Thi trưởng lão lấy ra hai quả Thần Phù như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, mặc dù là vẻ mặt lạnh nhạt như Đỗ Thuần Nhiên, khi chớp mắt vừa nhìn thấy Thần Phù thì đồng tử cũng co rút lại, sau đó lập tức khôi phục như thường.



Nhưng mà, từ miệng Tô Hạo thì hai quả Thần Phù như vậy lại làm hắn rất thất vọng, không biết hắn ra vẻ trấn định hay thật sự xem thường hai quả Thần Phù này.



“Hặc hặc, làm cho ngươi thất vọng sao? Đúng là nói khoác mà không biết ngượng a, Tô Hạo ngươi đã tiếp xúc với Thần Phù à? Đồng thời nhìn thấy qua uy lực của Thần Phù cùng lúc xuất hiện sao?” Thi trưởng lão sửng sốt một chút, lập tức cất tiếng cười to, theo hắn nhận thấy thì có lẽ Tô Hạo đã điên rồi, dưới áp lực mạnh mẽ khiến cho nói năng lộn xộn.



Tô Hạo lẳng lặng đứng đó, khóe miệng hiện lên nụ cười khó phát hiện.



“Đến đây đi, để cho ta mở mang kiến thức một chút thử xem Thần Phù của ngươi lợi hại cỡ nào.” Trường kiếm xanh trắng giống nhau, vang lên âm thanh kiếm ngân.



“Tô Hạo, ngươi thật quá mức, vừa rồi là ta nhất thời vô ý, bây giờ ta muốn giết ngươi.” Âm thanh của Âu Dương Vấn Thiên đột nhiên vang lên sau lưng, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, rơi vào trước người Tô Hạo.



“Âu Dương Vấn Thiên, nhớ năm đó ta và ngươi cũng coi như là tương giao không tệ, quan hệ cũng xem là tốt, ta thật không ngờ một cái vị trí Thiên Kiếm Tông chủ vị đã có thể che kín mắt ngươi, khiến ngươi không giữ được tâm thần, thật sự là vượt quá dự liệu của ta. Chẳng lẽ ngươi không biết tu hành chi đạo phải toàn tâm toàn ý, chỉ có tu vi mới là vĩnh hằng sao, về phần vị trí tông chủ gì đó, căn bản không đáng giá để nhắc tới.” Tô Hạo nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, vẻ mắt tràn đầy tiếc hận.



“Ngươi bớt nói nhảm đi, đến lúc này thì nói gì cũng vô dụng, nếu như ngươi thật sự say mê Thiên đạo thì tại sao còn muốn tranh thủ vị trí tông chủ kia, tại sao không thể hy sinh con gái? Âu Dương Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng.



Tô Hạo nhịn không được cười lên: “Xem ra tâm thần ngươi đã bị che mắt hoàn toàn, rối loạn tu vi, lời vô sỉ đến cực điểm như vậy mà người cũng có thể nói ra. Thôi được, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút xem giữa chúng ta rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu.”


Thất trưởng lão, ngài đã đến.” Tô Hạo đi tới, hơi hơi hành lễ.



“Tiểu tử ngươi biểu hiện không tệ, ta cũng đã nghe rồi, nguyên một đám gia hỏa khoai lang thối nát khó ngửi tự cho là đúng, còn nói cái gì Yêu tộc xuất hiện làm loạn muôn dân trăm họ, ta nhổ vào, làm loạn muôn dân trăm họ chính là đám người cao cao tại thượng, tự cho là đúng các ngươi. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, mau cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Thất trưởng lão gật đầu, giọng nói đột nhiên nâng cao.



“Lão thất, lời này của ngươi có chút quá mức.” Thi trưởng lão hừ lạnh một tiếng.



“Thi Chính Vinh, đừng tưởng lão tử không dám giết ngươi, Tô Hạo nói đúng, chỉ là hai quả thần phù mà thôi, tính là thứ gì.” Thất trưởng lão không chút nào nể tình, ánh mắt bắn về phía trước, “Yến Trường Xuân, ngươi làm tông chủ như vậy sao? Nếu như vậy, hoàn toàn không thích hợp tiếp tục khống chế Thiên Kiếm Tông rồi, hôm nay ngươi liền thoái vị nhường cho Tô Hạo là được.”



Một mảnh xôn xao!



Thất trưởng lão quả thật là lộ ra một mặt khí phách, chỉ thẳng vào cái mũi đám đông mắng từng cái một, càng là trực tiếp nói Yến Trường Xuân thoái vị, tặng cho Tô Hạo làm tông chủ.



“Thất trưởng lão, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Yến Trường Xuân dù sao cũng là tông chủ Thiên Kiếm Tông, sao có thể chịu đựng được lời nói như vậy.



“Chỉ một câu ‘Yêu họa xuất thế, nhất kiếm tây lai’ đến đã khiến cho ngươi hoảng hồn sao? Thật đúng là để cho ta thất vọng.” Thất trưởng lão lạnh lùng nói.



“Ngươi biết bổn tọa không có ý này.” Yến Trường Xuân nhíu mày, giọng nói cực lạnh.



“Nếu không phải ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì thì đã sớm đánh ngươi một trận.” Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía hai vị Vương gia nhưng chỉ nhìn thoáng qua, cuối cùng rơi vào trên mặt Đỗ Thuần Thiên.



“Đỗ gia chủ, ‘nhất kiếm tây lai’ này, có thể đã đến đi?”