Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 340 : Bạch Yên Thác Thiên
Ngày đăng: 13:45 30/04/20
Bàn tay màu đen che phủ thiên địa, gần như có thể nhìn thấy rõ ràng vân tay trong lòng bàn tay. Mỗi một đạo vân tay xuất hiện ra quang nhận màu đen, hung hăng chụp xuống.
Lực lượng như thế đã hoàn toàn vượt quá thực lực của Trúc Cơ Cảnh, sau khi cùng với Yêu Tộc đại năng tàn hồn hòa thành một thể, thực lực của Thi trưởng lão tại thời khắc này tạm thời tăng lên đến Kim Đan Cảnh.
Đối mặt với tuyệt chiêu như thế, trên mặt Tô Hạo ngoại trừ vẻ ngưng trọng còn lại cũng không có nửa phần hoảng sợ, cũng không có chút nào bối rối.
Tư!
Ánh sáng màu đen lóng lánh đầy trời, cự chưởng bao phủ cả bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu trắng, trắng noãn đến mức tận cùng, cực kỳ nhỏ yếu nhưng lại lóe sáng quang diễm, dường như giữa cơn sóng gió màu đen động trời trên đại dương có một chiếc thuyền con màu trắng, mặc cho gió táp mưa sa vẫn kiên định thủy chung di chuyển.
Đột nhiên, quang diễm màu trắng bắn ra hào quang sáng chói, quang diễm nhanh chóng khuếch tán ra, rõ ràng đem cự chưởng ngăn lại, dù cự chưởng cố gắng thế nào cũng không cách nào hạ xuống nửa phần.
‘Thần Phù?”
Trong thanh âm của Thi trưởng lão mang theo một tia kinh hãi, một điểm phẫn nộ.
“Như thế nào? Ngươi có được Thần Phù, ta không có được hay sao?” Tô Hạo cười lành lạnh nói.
“Làm sao có thể? Toàn bộ tấn Quốc cũng không có Thần Phù, mặc dù là có cũng chỉ có thể giấu trong mật thất của Vương tộc, ngươi như thế nào lại có được?” Thi trưởng lão quát lớn.
“Chính xác mà nói thì ở Tấn Quốc Thần Phù thưa thớt, bất quá may mắn ta có được một trương. Dù sao thì cũng không cách nào cùng với Thi trưởng lão ngươi so sánh, dù sao ngươi tư thông với Yêu Tộc, dâng ra thọ nguyên chi lực, có thể có được vài đạo Thần Phù, đương nhiên đây chỉ là phán đoán của ta, ngươi không cần để ở trong lòng.” Giọng nói Tô Hạo nhàn nhạt, thân hình bắt đầu di động, hướng về phía Thi trưởng lão chậm rãi đi tới.
Sau khi Thi trưởng lão thi triển ra yêu chưởng, tất cả lực lượng đều phải tập trung để tiến hành chèo chống cho yêu chưởng, hiện tại cự chưởng màu đen đã bị Tô Hạo dùng Thần Phù ngăn cản, nếu như muốn thi triển thần thông khác nhất định phải triệt tiêu yêu chưởng.
Chẳng qua là, nếu như giờ phút này muốn thu tay lại, với thực lực của Tô Hạo chỉ sợ cũng không cho hắn có cơ hội để làm điều đó. Yêu chưởng màu đen này đã là cực hạn của hắn, dù cho trong tay còn có hai đạo Thần Phù, nhưng mà uy lực cũng không cách nào cùng yêu chưởng đánh đồng.
Diệp Vân có chút lo lắng, lời nói của Thất trưởng lão hắn cũng có nghe qua, bất quá cũng có chút bận tâm, dù sao cũng là một đạo Thần Phù, nếu đã mang tên Phiên Thiên thì dù cho có là “hàng dỏm” cũng có uy lực tuyệt cường.
“Mẹ, phụ thân có thể ngăn cản được sao?” Tô Linh liên tục hỏi không ngừng.
“Đúng vậy, phụ thân có lẽ không sao chứ.” Tô Ngâm Tuyết cũng đầy vẻ lo lắng.
“Không cần lo lắng, Hi Linh Yêu Tộc chưa từng có loại Phiên Thiên Ấn Phù này. Nếu quả thật có loại Thần Phù này thì hắn cũng tuyệt đối không thể tiếp xúc đến, mặc dù là Nguyên Anh Cảnh cao thủ cũng không có khả năng nghiêng trời lệch đất.” Thanh âm của Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt vang lên, vẫn như trước dễ nghe êm tai, không có chút nào tâm tình chấn động.
Hai nữ gật gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn đầy vẻ khẩn trương như trước.
“Lão tổ, Phiên Thiên Ấn Phù này rốt cuộc là cái gì? Nghe qua rất là lợi hại đó.” Diệp Vân vẫn còn có chút lo lắng, liền muốn tìm Kiếm Đạo lão tổ để hỏi thăm rõ ràng.
“Phiên Thiên Ấn Phù? Đúng như vừa rồi tiểu nha đầu kia đã nói, ngươi cho rằng người nào cũng tùy tiện có khả năng nghiêng trời lệch đất? Nói cho ngươi biết, đừng nói là Nguyên Anh Cảnh, ngay cả Thần Tiên cũng đừng nghĩ là có thể nghiêng trời lệch đất. Ta nhổ vào, một đạo phù văn vớ vẫn lại còn kêu là Phiên Thiên Ấn Phù, ngươi tạm thời xem trọng nó rồi, đợi lát nữa tên tiểu gia hỏa Tô Hạo kia sẽ cho hắn đẹp mặt.” Kiếm Đạo lão tổ khinh thường trả lời.
Diệp Vân lúc này mới yên tâm, Kiếm Đạo lão tổ kiến thức so với tất cả mọi người ở đây cộng lại còn muốn mạnh mẽ hơn, nếu như lão đã nói không có việc gì thì nhất định sẽ không sao.
Trên Tài Quyết Đài, đối mặt với Phiên Thiên Ấn Phù, bước chân Tô Hạo không có nửa phần biến hóa, tốc độ vẫn trì hoãn như cũ, chẳng qua chỉ là sau mỗi bước khí thế trên người của hắn lại tăng lên một phần.
Đến thời điểm lúc hắn cách Thi trưởng lão chưa đầy ba trượng, uy thế như sóng to, phóng lên trời.
“Một kiếm này của ta, gọi là trảm tinh! Nhìn xem là ngươi có thể nghiêng trời lệch đất hay là kiếm của ta có thể trảm tinh!”
Bước chân Tô Hạo dừng lại, trường kiếm trong tay khẽ rung lên, quang ảnh màu trắng bay múa đầy trời.
Bên trong quang ảnh, Tô Hạo mặt mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng thong dong.