Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 349 : Bách niên lão tổ

Ngày đăng: 13:45 30/04/20


Dịch: aluco



Đại kiếm trì trệ, ngừng lại trên không trung.



Thanh âm âm u quanh quẩn trên không trung, một cỗ uy lực sâm nghiêm theo thanh âm truyền đền, đem cả không gian bao phủ, khóa một kiếm này lại.



Tu vi đến bực này quả thực kinh người.



Thất trưởng lão chính là Kim Đan Cảnh nhị trọng cường giả, Thiên Sinh Nhất Kiếm mặc dù không có tu luyện tới cực hạn nhưng cũng vượt xa không gian tưởng tượng. Một kiếm này ngay cả Kim trưởng lão còn không thể ngăn cản được chứ đừng nói chi là người bên ngoài.



Nhưng mà, một kiếm uy thế trầm trọng như thế chỉ bằng vào giọng nói quát bảo của một người lập tức dừng lại trên không trung, không có cách nào hạ xuống mảy may, quả thực là khó có thể tưởng tượng.



Sắc mặt Thất trưởng lão cực kỳ nghiêm trọng, trong mắt hiện ra một tia kinh hãi. Với tu vi của hắn, tại Thiên Kiếm Tông còn có người có thể dễ dàng áp chế như thế, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.



Mọi người đều kinh sợ, nhìn xem hai người đang đứng trên không trung với vẻ mặt khó có thể tin, thần sắc mỗi người mỗi vẻ.



Những đệ tử có tu vi hơi thấp thì trên mặt lộ ra vẻ mê mang, bọn hắn rất nghi hoặc tại sao tại thời khắc này Thất trưởng lão đột nhiên thu tay lại, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói mà hắn không dám tiếp tục công kích? Điều này hiển nhiên không phải là tính cách của Thất trưởng lão, đặc biệt là những đệ tử của Thất trưởng lão tại Thiên Kiếm Tông.



Nhưng mà, trong mắt của đám người Yến Trường Xuân lại đầy vẻ ngưng trọng cùng kinh hãi . Bọn họ đều có tu vi là Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, tự nhiên có thể nhìn ra điểm mấu chốt tinh diệu trong đó.



Không phải Thất trưởng lão không muốn chém xuống mà là không chém xuống được, một cỗ lực lượng thần kỳ đã phong tỏa không gian, hai người căn bản là không thể nào nhúc nhích.



Tu vi này đến bực nào, quả thực là khó có thể tin, chỉ sợ vị sư huynh theo như lời của Mai Nghiễn Sinh có đến đây cũng không thể nào có chiến lực như thế.



“Tất Hạo, thì ra ngươi vẫn còn sống.”



Thanh âm của Thất trưởng lão vang lên, quanh quẩn trong không trung.




“Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ!” Vài tên đệ tử Tề Dương Tông vội vàng đỡ lấy Ân Mỗ Mỗ, lớn tiếng kêu gọi. Nhưng mà thân thể Ân Mỗ Mỗ nhanh chóng lạnh dần, sinh cơ tiêu tán.



“Chỉ là một cảnh cáo nhỏ. Chư vị phải hiểu là Thiên Kiếm Tông ta không dễ mạo phạm, hiện tại ta cho các ngươi thời gian là ba cái hô hấp, tự chặt một tay rời đi, hay là ở lại.” Thanh âm của Tất Hạo nhàn nhạt quanh quẩn trên không trung.



Rời đi, tự chặt một tay; lưu lại, hiển nhiên kết cục sẽ giống như là Ân Mỗ Mỗ không thể khác được.



Tất Hạo tuy rằng ẩn nấp trăm năm, nhưng cường giả tất có khí phách, giờ phút này đã hoàn toàn hiển thị ra không bỏ sót.



Một đám người hai mặt nhìn nhau, hầu như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Tất Hạo thật là bá đạo, muốn cho bọn hắn tự chặt một tay.



Đám người của Diệp Vân cũng hai mặt nhìn nhau, bọn họ quả thật có chút nhìn không thấu Tất Hạo, rút cuộc là muốn đóng kín cửa xử lý chuyện của Tô Linh, định ra tông chủ mới hay là muốn cấp cho cái bọn không biết chết sống đến tham gia náo nhiệt, bọn ngu xuẩn muốn bức bách Thiên Kiếm Tông một chút giáo huấn.



Bất quá, mặc kệ thế nào, đối với bọn người của Diệp Vân thì chuyện này không có nửa điểm chỗ xấu.



“Ba , hai, một.” Tất Hạo giọng nói nhàn nhạt, không có chút nào cảm tình.



“Xem ra các ngươi cũng không muốn rời đi, vậy thì vĩnh viễn ở lại Thiên Kiếm Tông của ta a.”



Một mảnh kinh hô, chỉ nghe được tiếng cầu xin tha thứ, tiếng quát mắng, tiếng kêu sợ hãi…, liên tiếp, xen kẽ đan xen với nhau, hỗn loạn không khác gì cái chợ… cá.



“Ồ, không thể tưởng tượng được ở một nơi man di nho nhỏ thế này lại có cao thủ như thế, thật là ngoài dự liệu của ta.”



Trong lúc mọi người đang kinh hoàng, một giọng nói chợt vang lên, dường như đến từ bốn phương tám hướng, lại dường như đến từ mỗi tấc không gian bên cạnh, vang lên trong tai mọi người.



Thanh âm, lạ lẫm, lại quen thuộc!