Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 362 : Sắp chết truyền công
Ngày đăng: 13:45 30/04/20
Dịch: aluco
Hai mắt Diệp Vân hắc bạch phân minh, trong suốt thanh tịnh mang theo một tia ngây thơ chất phát.
Hắn thấp giọng quát, vầng sáng trong đôi mắt hiện lên bắn vào sâu trong tâm linh đám người Thất trưởng lão.
Trong khoảnh khắc, đám người Thất trưởng lão đang chậm rãi đi về phía trước khẽ giật mình, trên khuôn mặt đang ngốc trệ hiện lên một tia mê mang, ngay sau đó hóa thành vô cùng kinh ngạc.
Dưới hai con ngươi Hắc Bạch của Diệp Vân bọn hắn rõ ràng đã thanh tỉnh lại.
“Tại sao có thể như vậy?” Mộ Dung Vô Tình cùng Thủy Thanh Huyên hai mặt nhìn nhau, hầu như không thể nào tin được những gì vừa nhìn thấy. Phải biết rằng cái này chính là đại thần thông mê hoặc chi thuật do cường giả Kim Đan Cảnh đỉnh phong thi triển ra, có thể sinh ra ảo giác, một khi đã vướng vào muốn tỉnh táo lại còn khó hơn lên trời.
Nhưng mà chỉ một tiếng quát khẽ của Diệp Vân đã làm cho đám người Thất trưởng lão lập tức thanh tỉnh lại, thoạt nhìn đơn giản đến cực hạn.
Chẳng những Mộ Dung Vô Tình cùng Thủy Thanh Huyên không thể giải thích vì sao mà đám người Thất trưởng lão cũng có vẻ mặt mê man cùng kinh ngạc.
“Chúng ta làm sao vậy? Chỉ thấy trong ngày đông hàn giá rét có một đoàn hỏa diễm nên đi về phía nó.” Đôi mi thanh tú của Tô Ngâm Tuyết cau lại, thấp giọng nói.
“Đúngvậy, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, phía trước có một đám lửa nóng muốn đi tới để khỏi chết cóng.” Tô Linh gật gật đầu.
Thất trưởng lão cùng Tô Hạo nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Bọn hắn nhìn về phía Hỏa Vân Thánh Giả cách đó ngoài trăm trượng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ, tu vi đối phương thật sự quá cao, cao đến nổi bọn hắn không thể với tới.
Hỏa Vân Thánh Giả hiển nhiên cũng phát hiện được đám người Thất trưởng lão khôi phục bình thường, liếc nhìn sang Diệp Vân, lộ vẻ tò mò cùng kinh ngạc.
Bất quá giờ phút này hắn cũng không dư hơi mà để ý đến đám người Diệp Vân, bọn người Tất Hạo đang liều chết đánh cược một lần vào thời khắc này.
“Đệ tử bái kiến sư tổ.”
Tất Hạo gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Ngón tay hơi nâng lên nhẹ điểm một chút hướng về mi tâm của Yến Trường Xuân.
“Còn muốn truyền công đảo ngược, thật sự là không cam lòng chịu chết.” Hỏa Vân Thánh Giả nhíu mày lạnh giọng quát, bàn tay hắn nâng lên, nhẹ nhàng vung lên.
Một đạo kình khí nhanh chóng bắn ra chém về phía Yến Trường Xuân.
Chỉ thấy một quả Kim Đan lăng không hiện ra, lơ lửng trên đỉnh đầu Yến Trường Xuân, kim quang tỏa ra đem Yến Trường Xuân bao phủ trong đó.
“Thọ nguyên của ta đã hết, Kim Đan cũng là vô dụng, không bằng đem một thân tu vi truyền cho hậu bối.” Tất Hạo khoanh chân ngồi, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.
Hắn trước khi thân tử linh tiêu lại đem tu vi còn lại truyền cho Yến Trường Xuân, cái này thật sự ra ngoài dự liệu.
Hỏa Vân Thánh Giả cố tình ngăn trở nhưng mà một kích vừa rồi bản thân hắn cũng bị trọng thương, tuy rằng hành động không có vấn đề nhưng muốn phá vỡ lực lượng Kim Đan của Tất Hạo bố trí phòng hộ cũng không phải là chuyện nhất thời nửa khắc có thể làm được.
“Lão gia hỏa, ngươi rõ ràng làm ra quyết định thế này thật sự vượt quá dự liệu của ta. Thôi được, ta chỉ trong khoảnh khắc cũng sẽ thân tử linh tiêu, học một ít của ngươi là được.” Đỗ Hoa Sinh khẽ giật mình, lập tức cười ha hả, hắn giơ tay lên khẽ vẫy vào không trung nhẹ giọng quát.
“Còn không mau mau đến đây?”
Xa xa, Đỗ Thuần Thiên khẽ giật mình, trên mặt hiện lên một tia mừng thầm, một điểm bất đắc dĩ lập tức muốn phi thân mà đến.
Vào thời khắc này, chỉ thấy xa xa một đạo kiếm quang bay vụt đến, một người tuổi còn trẻ ngự kiếm bay đến hạ xuống trước người Đỗ Hoa Sinh.
“Kiếm Ngâm bái kiến lão tổ!”