Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 452 : Gặp lại Tuyệt Trần

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Dịch giả: aluco



Ngón tay lướt nhẹ qua, không gian dường như sóng nước gợn tạo nên rung động.



Diệp Vân nhấc chân lên đã vượt qua, với sự lĩnh ngộ hắn đối với Không Gian Pháp Tắc vào lúc này, hắn có tự tin có thể xem thấu không gian trận pháp trong Lạc Lôi Cốc.



Nhấc chân bước vào, cảnh sắc trước mắt lập tức có sự biến đổi, sấm sét đầy trời biến mất hầu như không còn, điện mang lóe sáng cũng hoàn toàn không có, tiến vào chính giữa trận pháp không gian này, trước mắt là một sa mạc hoang vu, mênh mông bát ngát, vô biên vô hạn.



Cát vàng đại mạc, nhìn không đến phần cuối.



Diệp Vân nhìn khắp mọi nơi, thấy giữa sa mạc không hề có một sinh vật sa mạc nào lại có bóng người tồn tại. Ước chừng cách đó mấy ngàn trượng, có vài bóng người cứ nhảy lên nhảy xuống, mỗi một lần rơi xuống đều làm cho cát vàng bay lên, tung tóe khắp nơi.



Diệp Vân mỉm cười, thân hình chỉ lập lòe lập tức bay vút qua.



"Người nào? Ngươi vào đây bằng cách nào?"



Cát vàng bay lên, đợi đến lúc cát bụi rơi xuống, những người kia nhìn thấy một người lạ mặt đứng trước mặt mình.



"Các ngươi đang làm gì đó? Nhảy lên nhảy xuống giống như mấy con bọ chó, làm cho cát vàng bay lên khắp nơi trong sa mạc." Diệp Vân hai tay ôm ngực, cười híp mắt nhìn bọn họ.



"Là ngươi?" Một người trong đó nhìn thấy Diệp Vân xuất hiện, không khỏi khẽ giật mình, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.



"Tuyệt Trần huynh, chúng ta lại gặp mặt ở đây." Diệp Vân híp mắt, Tuyệt Trần quả nhiên ở chỗ này.



Tuyệt Trần là Thiếu chủ của Phi Tinh Môn, là chưởng môn kế nhiệm, nếu như hắn ở chỗ này, nói rõ giữa sa mạc bao la bát ngát này chắc chắn có bảo bối.



"Thiếu chủ, các ngươi biết nhau?" Tên còn lại ngẩn người, vô thức hỏi.




Đệ tử Kim Đan Cảnh trong đó nghe vậy lập tức hành động, Diệp Vân chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng tay mơ, trong mắt hắn thì Diệp Vân cùng con sâu cái kiến cũng không có khác biệt gì, chỉ dùng một bàn tay là có thể đủ để chế trụ.



"Cẩn thận một chút!" Tuyệt Trần nhìn thấy tên đệ tử Kim Đan Cảnh ra tay, trong nội tâm lại không khỏi hồi hộp một chút.



"Cẩn thận một chút thì có tác dụng gì?"



Thanh âm của Diệp Vân quanh quẩn trên không trung, chỉ thấy hắn không lùi mà tiến tới, đồng dạng đánh ra một chưởng, nghênh đón tên đệ tử Kim Đan Cảnh kia.



Oanh!



Hai chưởng tương giao, khí kình cuồng bạo giống như sóng xung kích từ trung tâm nổ tung bắn ra, cát vàng bay múa đầy trời.



Từ trong cát vàng một bóng người bay thẳng ra ngoài, máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, trên không trung nở rộ thành một đóa hoa máu màu đỏ, rơi xuống lốm đốm trên cát vàng, nhìn thấy mà giật mình.



"Kim Đan Cảnh nhất trọng? Còn không sử dụng toàn lực? Thật sự là quá khinh địch mà." Diệp Vân thu chưởng đứng đó, nói một cách nhẹ nhàng.



Chẳng qua tên đệ tử Kim Đan Cảnh nhất trọng kia vừa rồi thi triển còn chưa tới năm thành tu vi, nghĩ rằng chỉ dùng một chưởng là có thể đánh cho Diệp Vân trọng thương. Diệp Vân liếc thấy rồi đi ra, hắn giẫm chân tại chỗ vận khí, chân khí trào lên, chưởng lực tràn đầy, dùng hữu tâm để tiếp vô tâm, một chưởng trực tiếp làm cho tên đệ tử Kim Đan Cảnh này mất đi sức chiến đấu.



Ba người Tuyệt Trần lập tức "đứng hình" tại chỗ.



Đặc biệt là Tuyệt Trần, hắn cảm thấy Diệp Vân hành xử phách lối, ngang ngược càn rỡ, tuy rằng sau lưng có cao thủ bảo hộ, nhưng mà thực lực của bản thân hắn có lẽ cũng không tồi. Bởi vậy mới lên tiếng nhắc nhở, không nghĩ đến Diệp Vân chỉ dùng một chưởng lập tức đánh bay tên đệ tử kia ra ngoài, toàn thân bị trọng thương, không còn sức chiến đấu nữa.



"Lại có tu vi như vậy? Ngươi đến cùng đến từ nơi nào?"



Tuyệt Trần thở sâu, lập tức tỉnh táo lại, trong ánh mắt đã không còn một chút khinh thường nào, hắn có một loại cảm giác, thanh niên trước mắt, có lẽ sẽ là đối thủ mạnh mẽ nhất mà hắn cả đời này gặp phải.