Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 462 : Hạch tâm chi địa

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Dịch giả: aluco



Đám người Dịch Tinh Thận cũng không biết Diệp Vân cũng không phải đã rời đi hẳn mà là sau khi biến mất lập tức đi vòng vèo, lợi dụng lĩnh ngộ đối với Không Gian Pháp Tắc, giẫm lên tọa độ không gian, không ngừng biến hóa thân vị, lợi dụng không gian ẩn nấp cách Trương Nhất Thành cùng đám người Dịch Tinh Thận không đến mười trượng, đối thoại của bọn họ hắn nghe không sót một chữ nào.



"Trương sư huynh, chúng ta tại đây đào lấy Lôi Vân Thảo đi." Dịch Tinh Thận nhìn thấy Diệp Vân đã bỏ đi, thấp giọng nói ra.



Trương Nhất Thành lắc đầu, nói: "Gốc Lôi Vân Thảo này nếu như Diệp Vân nói hắn đã muốn, dù là giờ phút này hắn đã ly khai, chúng ta cũng không nên động thủ lần nữa. Người này tu vi cực cao, thế lực sau lưng tất nhiên thật lớn, huống chi hắn chính là đệ tử của Thiên Vận Tử tiền bối. Gốc Lôi Vân Thảo này mặc kệ hắn lấy hay không lấy, chúng ta cũng đừng đụng vào."



Dịch Tinh Thận nhíu mày, có chút tức giận: "Dù sao hắn đã rời đi, đi tham dự tranh đoạt Lôi Mộc, có thể sống được hay không cũng không biết, chúng ta nếu không ngắt lấy gốc Lôi Vân Thảo này mà nói, nhất định sẽ bị người khác lấy đi, tại sao phải để người khác chiếm được tiện nghi, ngươi không muốn nhưng ta muốn."



Sắc mặt Trương Nhất Thành trầm xuống, nói: "Dịch Tinh Thận ngươi ở trong Vân Hoa tông cũng coi như là có chút danh tiếng, thiên phú không tồi. Nhưng mà đầu óc ngươi quả thật là "óc bã đậu", chẳng lẽ ngươi cho rằng nơi này là Vân Hoa tông hay sao?"



Dịch Tinh Thận cả giận nói: "Trương Nhất Thành, ngươi nói như vậy là có ý gì?"



Trương Nhất Thành lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ta không biết gốc Lôi Vân Thảo này giá trị rất cao sao? Tuy rằng so ra kém Lôi Mộc, nhưng mà nếu như bán ra cũng có thể đổi lấy mấy nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch. Thế nhưng gốc Lôi Vân Thảo này có thể giữ được sao? Ngươi nghĩ lại xem gốc Lôi Vân Thảo này có bao nhiêu người biết rõ?"



Dịch Tinh Thận khẽ giật mình, vô thức trả lời: "Đó là Huyền Nguyên Tông cùng chúng ta, còn có thêm Diệp Vân biết rõ mà thôi, vậy thì như thế nào?"



"Dịch sư huynh, ý của Trương sư huynh là gốc Lôi Vân Thảo này có rất nhiều người biết. Nếu như có nhiều người biết trên người chúng ta có Lôi Vân Thảo mà nói, có lẽ sẽ đưa tới mầm tai vạ." Ngược lại Lý sư đệ lập tức hiểu ngay vấn đề, nhỏ giọng nói ra.



Trương Nhất Thành gật gật đầu, nói: "Đúng là như thế. Thời điểm mới vừa tiến vào Lạc Lôi Cốc, ta còn cảm thấy lấy thực lực của chúng ta cho dù không cách nào tranh đoạt Lôi Mộc, nhưng mà ở phía ngoài của Lạc Lôi Cốc cũng khó có người có thể chống lại chúng ta. Hiện tại xem ra, thật sự là quá tự đề cao bản thân rồi, chỉ một tông môn như Huyền Nguyên Tông hầu như đã biến mất, tùy tiện phái ra mấy người đệ tử thực lực đều là Kim Đan Cảnh tứ trọng. Mà Vân Hoa tông tại Đại Tần đế quốc cũng chưa được xem là đại phái, nếu như bị người khác biết được trên người chúng ta có Lôi Vân Thảo, các ngươi có lòng tin có thể chống đỡ đến mười ngày sao?"
"Lôi Mộc khỏi cần tìm kiếm, ngươi có nhìn thấy ở trung tâm có một chỗ không gian hơi vặn vẹo một chút, đó là một cái không gian thông đạo, bên trong đó mới thật sự là hạch tâm chi địa, tất cả bảo vật chính thức của Lạc Lôi Cốc đều ở trong đó."



"Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?"



"Lại chờ một chút."



Theo giọng nói truyền đến, bốn phía từ từ xuất hiện hơn mười tên tu sĩ, từng tên đều đứng cách khoảng mấy trăm trượng với nơi có bầu trời quang đãng đầy Lôi Đình, cũng không ai tùy tiện bước vào.



Con mắt Diệp Vân híp lại, thực ra hắn cũng là muốn bay thẳng mà vào, chẳng qua là bị cái bầu trời quang đãng này hấp dẫn khi chỉ nhìn thoáng qua. Lại không nghĩ rằng bầu trời quang đãng này bên trong rõ ràng ẩn chứa Tử Phủ thần lôi, ngược lại là ngoài dự liệu của hắn.



Tử Phủ thần lôi, đây chính là một trong những uy lực lớn nhất của Lôi Đình, tương truyền Tử Phủ thần lôi mạnh nhất đủ để diệt thế.



Làm thế nào mới có thể ngăn cản Tử Phủ thần lôi đây? Lĩnh ngộ lôi hệ pháp tắc như mình, có thể ngăn cản được sao?



Diệp Vân nhìn xem mảnh trời quang đãng kia, tâm niệm xoay chuyển.



"Diệp Vân, ngươi lại có thể đi đến nơi đây?"



Đột nhiên, một giọng nói truyền đến, có chút quen tai, Diệp Vân nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy Tuyệt Trần trợn mắt nhìn hắn, đứng bên cạnh Tuyệt Trần là một gã nam tử ước chừng ba mươi tuổi, áo trắng hơn tuyết!