Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 47 : Linh khí quyết đấu

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Cầm thanh kiếm trong tay, thần sắc Khúc Nhất Bình trở nên vô cùng cuồng ngạo, khí phách ngút trời.



“Chuôi Bích Du Thanh Thủy kiếm này tuy uy lực không phải quá lớn, nhưng đối phó với ngươi cũng thừa đủ rồi.” Giữa nhưng tiếng hô kinh hãi và ngạc nhiên vang lên xung quanh, Khúc Nhất Bình nhìn Diệp Vân rồi chậm rãi mở lời.



“Trên tay hắn có tới hai kiện Linh khí…., tên Khúc Nhất Bình này có thân phận thế nào đây?”



“Hiện giờ hắn đã lộ ra hai kiện Linh khí, biết đâu còn nữa thì sao? Diệp Vân xem ra không phải là đối thủ của hắn rồi.”



“Sao tên Diệp Vân vẫn bình tĩnh thế nhỉ?”



Mọi người nhìn Diệp Vân mà không biết lý giải ra sao, khi thấy khuôn mặt hắn vẫn không biểu hiện cảm xúc gì.



Xèo!... Thanh kiếm lóe sáng, quang ảnh xanh biếc tràn ngập trong mắt. Bốn phía không khí xung quanh thanh kiếm này nồng đậm hơi nước. Thân kiếm hơi rung lên, hơi nước liền bám vào thân kiếm. Trong khoảnh khắc, thanh Bích Du Thanh Thủy kiếm đột nhiên lớn gấp mấy lần, phá không mà ra hướng về phía Diệp Vân đâm tới.



Diệp Vân không bộc lộ cảm xúc gì, trong tay hắn bỗng hiện ra một khối đen lóng lánh, chính là một đạo kiếm ảnh từ một thanh kiếm màu đen từ người hắn phóng ra, đâm thẳng tới thanh Bích Du Thanh Thủy kiếm.



“Là Linh khí!”



“Diệp Vân cũng có Linh khí!”



Đạo kiếm ảnh vừa mới xuất hiện đã khiến đám đệ tử Thiên Chúc Phong nhìn Diệp Vân với con mắt hoàn toàn khác.



Với những đệ tử đã gia nhập Thiên Chúc Phong từ lâu, trên người có Linh khí cũng không phải hiếm gặp, nhưng một đệ tử vừa mới được lên cấp lại có được một thanh Linh khí thì người này thân thế tất nhiên không thường.



Hình ảnh Diệp Vân cũng vì thế mà trở nên thần bí hơn nhiều trong mắt mọi người.




Giọt nước màu xanh lục cùng vầng mặt trời đen nhánh va chạm trực diện vào nhau!



Dưới lôi đài, mấy ngàn đệ tử ngoại môn trừng mắt nhìn hai người, nín thở đầy mong chờ. Vầng mặt trời màu đen trong nháy mắt bao phủ lấy làn sóng xanh đang cuồn cuộn vào trong, nhưng không làm nó tiêu thất đi, sau đó rất nhanh, làn sóng xanh phá vỡ sự áp bức phóng thẳng lên cao, bao phủ lấy vầng mặt trời vào trong.



Uỳnh!... Âm thanh nặng nề nổ vang, trong chớp mắt mọi thứ đều biến mất như chưa từng xuất hiện.



Trên lôi đài, Diệp Vân cùng Khúc Nhất Bình đang đứng lặng im, thần sắc hai người không giống nhau. Công kích của Diệp Vân đã vượt ra ngoài dự liệu của Khúc Nhất Bình, khiến hắn vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. Từ nhỏ tới giờ, Diệp Vân chính là người đầu tiên hoàn toàn phá vỡ kích thứ nhất của Trảm Lãng Tam Liên Kích. Điều này khiến hắn không tin nổi vào những gì vừa diễn ra.



Dù Trảm Lãng Tam Liên Kích chỉ là tiên kỹ trung phẩm – cửu phẩm nhưng hắn cảm thấy, vừa rồi Diệp Vân xuất ra một kiếm không hề có kỹ xảo hay tiên kỹ nào hỗ trợ, đối thủ của hắn hoàn toàn chỉ dựa vào Linh lực và uy lực bản thân của Hắc Diệu Kiếm để hóa giải chiêu thức của hắn.



Khúc Nhất Bình đến từ một đại gia tộc ở kinh đô nên nhận biết của hắn cao hơn không ít đệ tử bình thường. Phẩm cấp của Hắc Diệu Kiếm chắc chắn không cao hơn Bích Du Thanh Thủy kiếm dù Bích Du Thanh Thủy kiếm không phải Linh khí chuyên về công kích đi nữa, dù sao nó còn được tiên kỹ phụ trợ.



Tên Diệp Vân này, rốt cuộc đến từ xó xỉnh quái đản nào vậy?



“Khá lắm, ngươi có thể ngăn được một kích vừa rồi của ta. Ta vốn tưởng rằng trong đám chúng ta chỉ có Đoàn Thần Phong là người có khả năng ngăn chặn được chiêu kiếm đó, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi.” Khúc Nhất Bình thở sâu, trường kiếm trong tay hừng sáng.



“Cũng chỉ có vậy mà thôi.” Diệp Vân nhìn đối thủ lắc đầu.



“Ngươi nghĩ ngươi đỡ được một kiếm của ta là có thể coi thường ta hay sao? Tiếp kiếm thứ hai đây.”



Bích Du Thanh Thủy kiếm bỗng rung lên mãnh liệt, sau đó, một tràng cảnh kinh người xuất hiện trước mặt mọi người.



Từ mũi thanh kiếm tản ra một vầng sáng xanh lam nhàn nhạt, rồi vầng sáng từ từ kéo dài ra, hóa thành một đạo kiếm mang như thực.