Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 49 : Binh hành hiểm chiêu
Ngày đăng: 13:41 30/04/20
“Kiếm vừa rồi của ngươi quả không tầm thường!” Diệp Vân cất giọng trầm trầm, Linh lực trên người cũng dần tiêu tán.
“Dù không biết dựa vào đâu mà ngươi có thể tiếp một kiếm vừa rồi của ta, nhưng chỉ dựa vào Linh lực của bản thân ngươi mà muốn đối kháng với tiên kỹ thì thật buồn cười.” Khúc Nhất Bình khó khăn đứng lên, nhìn thấy máu tưới đang chảy ra từ khóe miệng Diệp Vân thì ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn và hả hê.
Dưới lôi đài, tiếng bàn tán xôn xao không ngớt.
Đòn công kích vừa Diệp Vân vừa mới làm cho tất cả kinh sợ, nhưng nghe giọng điệu của Khúc Nhất Bình thì xem ra người thắng là hắn rồi.
“Diệp Vân thực không biết điều, trong tay chỉ có một thành hạ phẩm Linh khí mà muốn đối kháng với tiên kỹ của người ta sao?”
“Không nên nói vậy, biết đâu đòn vừa rồi là đòn mạnh nhất của hắn. Nếu hắn được dùng Linh khí, kết quả biết đâu sẽ đảo ngược.”
“Đã lọt vào trong tám người dẫn đầu thì rất ít khả năng hắn vì ẩn giấu thực lực mà chịu thua. Đòn công kích vừa rồi chắc chắn là đòn mạnh nhất của hai người đó.”
“Đáng tiếc, nếu bọn họ không phải quyết đấu sớm thế này, thì một vị trí lọt vào tốp bốn người dẫn đầu khó mà lọt khỏi tay. Khúc Nhất Bình không hổ là người đến từ đại gia tộc ở kinh thành, nội tình thật khó đoán trước.”
“Nam Thành sư huynh, huynh là người thua cuộc rồi.” Gã đệ tử áo đen quay đầu nhìn Nam Thành mỉm cười. “Tuy vậy, tu vi của hai người này hơn kém không bao nhiêu, nếu Diệp Vân có tiên kỹ hỗ trợ, tin rằng phần thắng sẽ nghiêng về phía hắn.”
Nam Thành nhìn thoáng qua một lượt, bỗng cười lớn. “Các ngươi xác định, thắng bại đã phân rồi sao?”
Đám người đứng quanh sững người, khuôn mặt nghi hoặc. Việc như thế, chả lẽ còn chưa phân thắng bại?
Uỳnh!
Đúng lúc đó, Diệp Vân bỗng di chuyển, mỗi bước hắn bước ra lại khiến cho Linh lực thôi động khiến cho người ta phải sợ hãi, dưới chân phát ra từng tiếng nổ vang.
“Sao có thể như vậy?” Vẻ mặt Khúc Nhất Bình từ hả hê chuyển thành lo sợ, dùng hết tất cả lực lượng còn lại truyền vào trường kiếm, đặt nó ở trước ngực. Một chùm ánh sáng màu xanh biếc hiện ra, lơ lửng trước người hắn.
Uỳnh! Còn chưa kịp xuất chiêu thì lại vang lên một tiếng va chạm chói tai, sau đó, thân thể Khúc Nhất Bình bắn ngược ra sau, máu tươi từ miệng phun ra xối xả.
“Thất trưởng lão vì sao lại ban cho ngươi một lọ linh dịch như vậy?” một lúc sau, Lan trưởng lão cất giọng trầm trầm hỏi Diệp Vân.
Diệp Vân vẫn cúi đầu, không kiêu ngạo, không xu nịnh trả lời. “Thất trưởng lão nói, năm nay ông ấy chỉ nhìn trúng đệ tử, sau đó để mặc đệ tử nhàn rỗi đi Linh Điền của hắn, còn ban cho đệ tử một lọ linh dịch này.”
Sắc mặt Lan trưởng lão càng ngạc nhiên.
“Nếu là thất trưởng lão ban cho ngươi, vậy ngươi hãy giữ nó cẩn thận.”
Nói xong, hắn hít sâu một hơi, thần thức đảo qua thân thể Diệp Vân thêm một lần rồi mới mang trả lọ linh dịch cho hắn. Thân ảnh của lão loáng lên, rất nhanh trở về bên cạnh đám người Thuần Vu Diễn.
“Kẻ này có quan hệ với thất trưởng lão.” Không đệ đám người xung quanh cất lời hỏi, Lan trưởng lão đã nói khẽ.
Đám người Thuần Vu Diễn nghe xong liền chấn động. “Làm sao có thể?”
Lan trưởng lão nhìn Diệp Vân đứng ở xa xa nói tiếp. “Trong tay hắn là linh dịch, là thứ chỉ có thất trưởng lão mới có thể luyện chế ra được, gọi là Luyện Thần Ngọc Dịch.”
“Luyện Thần Ngọc Dịch?” Thuần Vu Diễn hít vào một ngụm khí lạnh. “Nếu là Luyện Thần Ngọc Dịch, hắn nhất định có quan hệ với thất trưởng lão rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Hơn nữa vừa rồi ta cũng đã tra xét qua, trên người hắn trừ một kiện hạ phẩm Linh khí ra thì không còn bảo vật gì khác.” Lan trưởng lão đã lấy lại bình tĩnh, hơi ngừng lại một lát rồi nói tiếp. “Chắc là thất trưởng lão nhìn trúng hắn, dùng dược vật cải biến thân thể của hắn, còn đem cho cả Luyện Thần Ngọc Dịch. Cũng chỉ có thất trưởng lão mới có thể làm được như vậy.”
“Tâm trí thất trưởng lão hơi khác thường, nhưng biết đâu chính nhờ thế mà mai sau, tên Diệp Vân này có thể trở thành đệ tử chân truyền của lão ấy.” Mấy trưởng lão còn lại liếc nhìn nhau, cùng nhận định tên Diệp Vân này về sau nhất định không nên trêu vào.
“Xem ra ta qua được kiếp nạn này rồi. Không biết vị thất trưởng lão kia rốt cuộc có thân phận gì?” Diệp Vân không quay đầu nhìn Lan trưởng lão và đám trưởng lão kia nhưng chỉ dựa vào sự biến đổi trên khuôn mặt của lão lúc hắn nghe mình kể lại, rồi thái độ với linh dịch kia thì đủ biết thân phận của thất trưởng lão khác xa so với hắn.
“Diệp Vân vừa dùng linh dịch gì vậy? Tai sao Lan trưởng lão lại bỗng trở nên kiêng kỵ hắn thế?”
Sự biến hóa của Lan trưởng lão nhanh chóng lọt vào mắt đám đệ tử bên dưới, hình tượng Diệp Vân trong mắt bọn họ càng trở nên thần bí hơn nữa.