Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 492 : Kiếm Ý như đào (Kiếm Ý như sóng to)

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Dịch giả: aluco



Đỗ Kiếm Ngâm từ phía sau đánh lén Quân Nhược Lan, mặc dù không thành công chưa kể thiếu chút nữa thì trường kiếm trong tay đã bị phá huỷ, nhưng mà trong mắt của hắn không hề thấy có sự hoảng sợ, ngược lại trong đó lại tràn đầy hưng phấn cùng ngọn lửa chiến ý phát ra hừng hực.



"Đỗ Kiếm Ngâm, ngươi muốn làm gì?" Quân Nhược Lan tức giận quát.



Trong mắt Đỗ Kiếm Ngâm tràn đầy hưng phấn, nhìn Quân Nhược Lan cất cao giọng nói: "Chiến lực của ngươi đã là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, kiếm đạo của ta chính là muốn khiêu chiến đỉnh phong. Ngươi đã là Kim Đan Cảnh đỉnh phong, như vậy ta phải làm cho ngươi trở thành tảng đá lót đường trên con đường kiếm đạo của ta."



Quân Nhược Lan khẽ giật mình, căn bản không hề nghĩ đến Đỗ Kiếm Ngâm sẽ trả lời như thế, hắn khi nhìn thấy tu vi của bản thân mình đạt tới Kim Đan Cảnh đỉnh phong, do đó sinh ra chiến ý. Đây quả thực là vớ vẩn đã đến cực hạn.



"Ngươi chán sống rồi." Quân Nhược Lan giận quá bật cười, nàng vốn là muốn bắt lấy Diệp Vân, phế bỏ tu vi, sau đó mang hắn về tông môn, lợi dụng bí pháp để rút ra lôi hệ pháp tắc cùng lôi pháp thần thông từ trên người hắn để luyện chế. Ai mà nghĩ đến Đỗ Kiếm Ngâm vậy mà lại đánh lén sau lưng, tuy rằng nàng cũng không úy kỵ, nhưng tu vi của nàng chính là nhờ thông qua phục dụng dược vật mới tăng lên tới như vậy, theo thời gian trôi qua, dược hiệu sẽ từ từ tiêu tán.



Trên mặt Đỗ Kiếm Ngâm tràn đầy hưng phấn, trường kiếm đầy vết rạn nứt trong tay hơi hơi rung lên.



Đùng!



Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm trắng noãn kia rõ ràng vỡ vụn thành từng mảnh, lại hóa thành trăm ngàn mảnh vỡ óng ánh sáng long lanh, lơ lửng trước người Đỗ Kiếm Ngâm.



"Kiếm Ý Sở Chi, Vạn Vật Chi Kiếm!"



Đỗ Kiếm Ngâm khẽ quát một tiếng, hai tay trước người run lên kịch liệt, chỉ thấy trăm ngàn mảnh vỡ kia lại hội tụ lần nữa, hóa thành một thanh trường kiếm trên không trung, hơi thở sắc bén đập vào mặt, tựa hồ có thể đem trọn phiến thiên không chém rách.



"Quân Nhược Lan, đón đỡ một chiêu Trảm Thiên Quyết, Kiếm Trảm Tinh Thần của ta!"




Đột nhiên trong lòng Diệp Vân dâng lên một cỗ hào khí, Đỗ Kiếm Ngâm vì truy cầu kiếm đạo đã không tiếc cùng Quân Nhược Lan hiện đang có tu vi Kim Đan Cảnh đỉnh phong một trận chiến, chỉ mong từ trận chiến này tìm được sơ hở trong Kiếm Ý của hắn, cho dù vì thế mà mất đi sinh mệnh cũng không màng.



Diệp Vân giờ phút này đã hấp thu luyện hóa hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, Lôi linh khí trong cơ thể đã triệt để ngưng tụ thành Lôi Linh giả đan, đối với lôi hệ pháp tắc lĩnh ngộ cao hơn một tầng. Chủ yếu nhất là hắn chợt phát hiện, theo sự lý giải đối với lôi hệ pháp tắc tăng lên, thức thứ tư Lôi Thần Chi Kiếm trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm nguyên bản chỉ có nửa chiêu tựa hồ đã có một tổ hợp hoàn toàn mới trong đầu. Có lẽ sự xếp đặt tổ hợp như vậy mới thật sự là thức thứ tư, Lôi Thần Chi Kiếm.



Diệp Vân, giờ phút này muốn dùng lực lượng của Quân Nhược Lan để ma luyện một kiếm này, hắn tin tưởng chỉ có trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất mới có thể kích phát linh cảm trong lòng, kích thích tiềm lực, triệt để đem Lôi Thần Chi Kiếm suy diễn ra hết.



Diệp Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quân Nhược Lan mang theo huyết sắc chiến thương từ trên không trung bay vụt đến, ánh mắt của hắn trở nên lạnh nhạt, không còn tình cảm chút nào.



Trong khoảnh khắc, hắn chỉ cảm thấy tốc độ của Quân Nhược Lan trong tầm mắt đột nhiên trở nên chậm hơn rất nhiều, thậm chí càng ngày càng chậm.



Cùng lúc đó, tốc độ vận chuyển trong đầu hắn cũng tăng cao, nửa thức Lôi Thần Chi Kiếm trong lôi quang điện mang không ngừng được lặp đi lặp lại, mơ hồ đã có một sự liên hệ rõ ràng nào đó. Nếu như có thể nhìn rõ ràng tất cả biến hóa trong đó, như vậy sẽ triệt để suy diễn ra Lôi Thần Chi Kiếm.



Huyết quang như cầu vồng, uy thế của chiến thương như sóng to, dưới sự thúc giục của Quân Nhược Lan, Huyết Linh Phong Yêu thương rốt cuộc đã cách Diệp Vân chưa đầy nửa trượng.



Nhưng mà, Diệp Vân vẫn như trước không hề có bất kỳ động tác gì, giống như đã hoàn toàn mất đi ý thức, chẳng qua là lạnh lùng nhìn xem chiến thương phóng tới.



Huyết sắc chiến thương tới ngay lập tức, khoảng cách với lồng ngực Diệp Vân chỉ còn có ba tấc.



Nhưng đúng vào lúc này, trong ánh mắt của Diệp Vân đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, cũng không biết hắn giơ lên tay phải từ lúc nào, một vòng lôi quang bỗng nhiên hiện ra trước ngực hắn, ngăn chặn đầu của chiến thương.



"Thì ra là thế, ha ha ha!"