Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 499 : Hoàn thành khảo hạch
Ngày đăng: 13:47 30/04/20
Dịch giả: aluco
Hai quả Lôi Mộc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, lóe ra lôi quang nhàn nhạt.
"Lôi Mộc này của ngươi hào quang có chút kỳ lạ, giống như đã mất đi quá nhiều Linh khí." Chung Hóa Lê ánh mắt sắc bén, lông mày chau lên.
Nhạc Hoài Xương nhìn nhìn Lôi Mộc trong bàn tay Diệp Vân, gật đầu nói: "Đúng là như thế, lôi linh khí ẩn chứa trong hai quả Lôi Mộc này đã cực kỳ mỏng manh, nếu muốn khôi phục một lần nữa thì phải cần thời gian thật lâu."
Diệp Vân cười nói: "Khảo hạch của sư tôn chỉ nói là Lôi Mộc, lại không hề nói là Lôi Mộc phải có linh khí dồi dào, chẳng lẽ hai quả trong tay của ta không phải là Lôi Mộc?"
Diệp Vân nói kỳ thật không sai, khảo hạch của Thiên Vận Tử chỉ nói là tìm được Lôi Mộc, nhưng không hề nói trong Lôi Mộc phải có lôi linh khí dồi dào hay không. Diệp Vân lấy được hai quả Lôi Mộc, tuy rằng hầu như hấp thu hết lôi linh khí bên trong nhưng tóm lại nó vẫn là Lôi Mộc.
"Ngươi... Không thể tính như thế, Lôi Mộc không có lôi linh khí còn có thể gọi là Lôi Mộc sao?" Chung Hóa Lê nhìn Diệp Vân, bực bội nói ra một câu.
Diệp Vân nhìn hắn một cái, không trả lời, cũng không thèm trả lời.
"Sư thúc, sư tôn lão nhân gia người đang làm gì đó?" Ánh mắt Diệp Vân đảo qua Thiên Vận Tử, thấy hắn vẫn khoanh chân mà ngồi như trước, cũng không hề mở mắt ra.
Nhạc Hoài Xương liếc nhìn Thiên Vận Tử, sau đó ngoảnh đầu lại trên mặt hiện lên nụ cười ác ý: "Đúng rồi, hai tên gia hỏa các ngươi đều lấy được Lôi Mộc, dựa theo đạo lý mà nói đều có tư cách thành đệ tử chính thức của sư huynh. Bất quá, sư huynh hắn chỉ lấy một người, hai người các ngươi đến cùng ai rời khỏi?"
Chung Hóa Lê vẻ mặt kích động, nói: "Ta tin tưởng sư tôn lão nhân gia người nhất định sẽ lựa chọn ta, bởi vì Lôi Mộc của ta mới thật sự là Lôi Mộc. Hai quả kia của Diệp Vân nói không chừng là một người đệ tử hấp thu hết lôi linh khí sau đó ném đi đấy."
Diệp Vân nhìn hắn với vẻ mặt đầy khinh thường, nói: "Ngươi ném hai cái đi cho ta xem một chút, Lôi Mộc này cho dù không có lôi linh khí cũng là cực kỳ trân quý, ngươi cho rằng là rau cải trắng tùy tiện muốn ném là ném? Ngây thơ, ngu ngốc, đầu của ngươi bị lừa đá hay sao!"
Chung Hóa Lê vừa muốn mở miệng, nghe được Diệp Vân nói như thế, không khỏi dừng một chút, sau đó ánh mắt chuyển hướng đến bóng lưng Thiên Vận Tử, thi lễ một cái.
"Kính xin sư tôn định đoạt."
Diệp Vân dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, xoay đầu lại nhìn về phía hắn mỉm cười.
Sau đó, lập tức nhìn thấy trong tay Diệp Vân một đạo ánh sáng màu lam hiện lên, lập tức hàn băng chi ý từ trên người hắn nhanh chóng lan ra, trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi tầm hơn mười trượng.
Một cây màu lam hoa nhỏ ở trong tay Diệp Vân hơi hơi chập chờn, tản mát ra hàn quang lạnh như băng, khiến người cảm thấy lạnh lẽo cốt tủy.
Nếu không phải Băng Linh Tiên Thảo, vậy còn có thể là cái gì đây?
Nhạc Hoài Xương nhìn Băng Linh Tiên Thảo, không khỏi trong mắt đều là cuồng hỉ, hắn bước một bước đi lên, đi đến trước người Diệp Vân, giọng nói rõ ràng đã có chút run rẩy.
"Băng Linh Tiên Thảo, thật đúng là Băng Linh Tiên Thảo, không thể tưởng được Diệp Vân tiểu tử ngươi thậm chí có cơ duyên cùng vận khí như thế này, thật sự có thể có được Băng Linh Tiên Thảo."
Nhạc Hoài Xương rõ ràng không quan tâm đến điều gì nữa, một tay đoạt lấy Băng Linh Tiên Thảo từ bàn tay Diệp Vân, sau đó ngẩng đầu lên, trên gương mặt lại có hai hàng lão lệ lưu lại.
"Ngô nhi, ngươi rốt cuộc được cứu rồi."
Nhạc Hoài Xương đột nhiên hóa thành một đạo quang ảnh, nhắm về phía rừng núi xa xa bay vút đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Diệp Vân cùng Chung Hóa Lê không khỏi trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Nhạc Hoài Xương luôn luôn cười đùa tí tửng bất cần đời vừa rồi nước mắt tuôn đầy mặt? Hơn nữa sau khi đoạt lấy Băng Linh Tiên Thảo lập tức quay người bỏ đi, hoàn toàn mặc kệ hai người.
"Đúng vậy, quả đúng là Băng Linh Tiên Thảo, nếu đã như vậy Diệp Vân ngươi chính là gã đệ tử cuối cùng của ta."
Thanh âm của Thiên Vận Tử vang lên nhẹ nhàng, bình thường thong dong, không có nửa điểm bá đạo trong đó.
Khảo hạch, cuối cùng kết thúc!