Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 65 : Truyền Tống Linh Trận

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


“Với tu vi của ta thì đáng lẽ phải vào nội môn tu hành mới đúng.” Một âm thanh cuồng vọng vang lên.



Các đệ tử đều biết, thanh âm cuồng vọng đó chỉ có thể là của Đoàn Thần Phong mà thôi.



“Đoàn Thần Phong, nếu như ngươi có thể trở về từ thí luyện tông môn thì ngược lại, ta có thể cho ngươi một cơ hội tham gia khảo hạch đệ tử nội môn, chỉ cần ngươi có thể vượt qua thì chắc chắn sẽ được vào nội môn tu hành.” Lan trưởng lão không ngờ lại không có chút tức giận nào, trái lại ôn hòa nói.



“Lan trưởng lão, đây là người nói đó nha. Nhưng mà hứa hẹn này của người cũng coi như không đi, bởi vì ta khẳng định có thể trở về, còn khảo hạch đệ tử nội môn với ta mà nói thì cũng cực kỳ đơn giản, trở thành đệ tử nội môn, tiến vào nội phong cũng chỉ là việc nước chảy thành sông mà thôi. Nhưng mà, đây cũng tính như là một phần nhân tình của người đi, ta sẽ nhớ kỹ.” Đoàn Thần Phong bệ vệ trả lời.



Lan trưởng lão giờ khắc này tâm tình không tệ, nhưng mà bị tên gia hỏa điên cuồng này nói vậy cũng cảm thấy tức giận. Nhưng mà, hắn nhìn qua một trăm tên đệ tử này, khóe miệng liền hiện ra một nụ cười như có như không.



Lần này thí luyện tông môn, hắn cũng không biết là như thế nào, chỉ biết là cực kỳ hung hiểm, coi như đệ tử ngoại môn muốn quay trở về cũng khó như lên trời. Nhưng mà, bởi vì cao tầng của Thiên Kiếm Tông yêu cầu, nhất định phải là một trăm đệ tử có tiềm lực và tu vi khá tham gia, mà tổn thất những đệ tử này đối với Thiên Chúc Phong mặc dù không đến mức bị thương gân động cốt, nhưng chí ít cũng ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển sau này. Bởi vậy, cao tầng có nói, đối với mỗi tên đệ tử hy sinh thì đều sẽ được bồi thường lại rất phong phú, mà chỗ bồi thường này, một bộ phận sẽ được phân xuống ngoại môn Thiên Chúc Phong, mà hắn và Thuần Vu Diễn chính là người khống chế.



Trong mắt người tu tiên, mọi thứ đều lấy việc tu hành làm trọng, ngay cả người nắm giữ ngoại môn Thiên Chúc Phong như Lan trưởng lão hắn, cũng chả bao giờ chê tài nguyên tu luyện quá nhiều. Hắn thấy, những tên đệ tử ngoại môn trước mắt này, tu vi coi như không tệ, nhưng chết thì cũng đã chết rồi, chỉ cần có thể thu lại được lượng tài nguyên tương ứng, thì hết thảy đều có lợi. Đệ tử ngoại môn, ba năm sau lại thu một nhóm mới là được.



Lại nói tiếp, lần này tham gia thí luyện của tông môn đều là những đệ tử được tuyển ra từ hàng ngũ thanh bào và hoàng bào. Mà nòng cốt chân chính của ngoại môn Thiên CHúc Phong chính là đệ tử hắc bào và tử bào, không một ai tham gia, căn bản cũng không tính là tổn thất quá lớn.



Con đường tu tiên, hắc ám như vậy, cho dù là đại phái hiếm hoi của đại Tấn, cũng đều như vậy.



Nhưng mà, đám đệ tử ngoại môn này lại không ý thức được những thứ này, trong lòng bọn họ tràn ngập chờ mong, ảo tưởng mình trong thí luyện tông môn lần này đại phát thần uy, thu được lợi ích ngập trời trở về, nhận được càng nhiều phần thưởng hơn nữa, sau đó, sau khi một bước lên trời, được mặc hắc bào, thậm chí trở thành đệ tử áo tím.



Thiếu niên nhiệt huyết, thanh xuân vô địch, bọn họ đều vô cùng ảo tưởng đối với con đường tu tiên phía trước, tin tưởng dù có hắc ám, cũng sẽ dựa vào nắm đấm chói chang của mình, mở ra một con đường vô cùng sáng sủa.




Chúng đệ tử đồng thời nhìn về phía Lan trưởng lão, đây cũng chính là điều quan tâm của tất cả bọn họ.



Lan trưởng lão lạnh lùng nhìn mọi người một chút, nói: “Điều này là cơ mật của tông môn, ta cũng không biết được.”



Lần này thí luyện tông môn cực kỳ thần bí, thời gian lần lượt thay đổi trước thời hạn, không ai biết được rốt cuộc là loại thí luyện gì, ngay cả như Lan trưởng lão, người quản lý đệ tử ngoại môn cũng không biết, có thể thấy độ cơ mật như thế nào.



Thế nhưng, càng như thế thì khiến cho chúng đệ tử càng hiểu rõ, lần thí luyện tông môn này, độ khó khăn đã lớn hơn rất nhiều.



Trong khoảnh khắc, gần như trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên một cái bóng mờ.



Dọc theo sơn đạo có một bậc thang mười cấp, sau đó lại đi khoảng nửa canh giờ, xuyên qua một phiến rừng rậm, phía trước bất ngờ xuất hiện năm cây cột, mỗi cột phải từ ba đến năm người ôm mới hết, đỏ vàng đen trắng tím, năm màu sắc. Mỗi cây cột đều cao chừng mười trượng, bên trên là vô số điêu khắc, không phải người cũng không phải vật, tựa hồ như một loại phù văn đồ đằng nào đó.



Năm cây cột này đứng sừng sững trên một bình đài có đường kính rộng khoảng vài trượng, phân chia theo năm phương vị. Bình đài này được xây dựng từ ngọc thạch màu lam, xa xa nhìn tới thì giống như có một tầng tinh mang màu lam đang lượn lờ trong đó, trông rất đẹp mắt.



“Đây chính là truyền tống trận của Thiên Chúc Phong chúng ta, đợi lát nữa thì tất cả các ngươi sẽ đi vào truyền tống trận, đi đến địa phương mà tông môn chỉ định.” Lan trưởng lão chậm rãi bước đi, chỉ vào năm cột đá dưới bình đài màu lam.



Truyền tống linh trận!



Diệp Vân nhìn về phía đó thì thấy tinh quang màu lam kia mang theo một luồng lực lượng kỳ dị, dường như có thể khiến cho cả một vùng không gian uốn lượn.