Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 7 : Giẫm mặt

Ngày đăng: 13:41 30/04/20


Huyết sắc phủ xuống - quang ảnh hiện

Song quyền chấn động - Lưu Ngọc kinh

*​



“Ầm!”



Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm trực diện, một vầng sáng màu trắng phóng thẳng lên trời.



Thân hình Lưu Ngọc lập tức dừng lại, đứng yên tại chỗ. Diệp Vân trong bộ dạng lão ngưu cũng đứng im không nhúc nhích, vạt áo tung bay phấp phới.



Sau va chạm không ai chiếm ưu thế!



Kết quả lẽ ra phải khác chứ?



Lưu Ngọc là đệ tử chính thức của Thiên Chúc Phong, dù chỉ là ngoại môn của Thiên Kiếm Tông nhưng hạ phẩm công pháp ở đó cũng tốt hơn công pháp đám đệ tử tạp dịch đang luyện không chỉ mười lần. Trăm ngàn năm qua, đệ tử làm tạp dịch kiệt xuất nhất cũng không phải là đối thủ của những đệ tử trên núi Thiên Chúc Phong, càng không có chuyện ngang sức ngang tài.



Ánh mắt Lưu Đạo Liệt trở nên ngưng trệ, bắt đầu cảm thấy tim đập chân run. Hai tay giơ lên giụi mắt như hy vọng tất cả những điều vừa thấy chỉ là ảo giác. Nhưng sự thật hiển hiện vô cùng chân thực, sóng xung kích của vụ va chạm tràn tới khiến hắn vô cùng khó chịu.



Các đệ tử tạp dịch khác giương tròng mắt nhìn nhau, tràn đầy khiếp sợ.



“Cũng chỉ như vậy mà thôi.” Diệp Vân mỉm cười, chắp tay sau lưng, trong lòng càng tự tin vì một kích vừa rồi hắn còn chưa sử dụng toàn lực.



Ngược lại với Diệp Vân, trong lòng Lưu Ngọc đang phủ đầy băng hàn, da dẻ toàn thân như run lên. Một quyền của đối phương vừa rồi khiến bàn tay hắn tới giờ còn đau nhức. Lực lượng ấy nhất định không thể là của một tên đệ tử làm tạp dịch. Lần vừa rồi hắn tuy có khinh địch, nhưng lực lượng xuất ra ít nhất cũng tương đương với tu vi Luyện Thể cảnh ngũ trọng.



“Ngươi ẩn dấu tốt lắm!” Lưu Ngọc lạnh lùng nhìn Diệp Vân. “Nhưng nếu ngươi tưởng chỉ cần có lực lượng mạnh là có thể chống lại ta thì quá ngây thơ đó.”



“Vậy sao?” Diệp Vân nhìn đối phương đầy trào phúng, hai mắt nheo lại.
“Cảm giác này thế nào?” Lưu Ngọc cười lớn, giọng cười chứa đầy trào phúng vang lên.



Diệp Vân lúc này mới ngước hai mắt về phía Lưu Ngọc. Nụ cười đang nở bỗng nhiên tắt lịm, vì hắn nhìn thấy trên khuôn mặt Diệp Vân là một nụ cười quỷ dị khác thường.



Chỉ trong tích tắc, song quyền Diệp Vân giơ cao, không có kỹ xảo mà chỉ có lực lượng đơn thuần bổ tới.



Quyền đầu tiên mạnh mẽ đánh vào huyết sắc thủ chưởng, toàn thân Lưu Ngọc chấn động, miệng hô lên kinh hoàng khi thấy huyết quang trên tay vỡ nát, cả người nhất thời run lên.



“Uỳnh!”



Quyền thứ hai liền hiện ra trong đôi mắt mở to của Lưu Ngọc, giáng thẳng vào mặt hắn.



Lưu Ngọc kêu lên thảm thiết, máu tươi từ miệng phun ra không ngừng. Toàn thân bị đánh bay ngược trở lại, cách chỗ vừa đứng tới mấy chục thước.



Diệp Vân cũng không ngừng chân, thân thủ như điện lao tới. Bàn chân phải tràn ngập Linh lực vung lên, đạp thẳng lên người Lưu Ngọc còn đang lồm cồm muốn bò dậy, khiến hắn lại một lần nữa bị bắn ngược về sau.



“Ngươi chẳng phải là đệ tử chân chính của Thiên Chúc Phong sao?”



Diệp Vân không buông tha, vọt tới bên người Lưu Ngọc, bàn tay nắm lấy mái tóc dài kéo về phía Lưu Đạo Liệt.



Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, Lưu Đạo Liệt chỉ thấy một thân ảnh nặng nề đổ rầm bên cạnh, đầu óc nhất thời trở nên mê muội.



“Ta có thể không giết ngươi, nhưng tội sống khó có thể tha.”



Diệp Vân hít một hơi, kiềm chế sát ý đang dâng lên trong lòng, từng bước đi tới trước mặt Lưu Ngọc. Bàn chân giơ lên, không lưu tình giáng thẳng xuống mặt hắn.