Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 78 : Pháp Trận Biến Dị

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


“Cái gì?” Đám người Dư Minh Hồng nghe Tô Linh nói như vậy thì mặt xám như tro tàn, chẳng lẽ đến được chân núi rồi mà đành chịu thất bại, không thể trèo lên được nữa hay sao?



Uy lực phòng ngự tăng lên mấy lần, cho dù là Đoàn Thần Phong hay là Diệp Vân, hai người có tu vi cao nhất trong bọn cũng khó lòng phát ra một kích có uy lực gấp mấy lần Khúc Nhất Bình.



“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?” Diệp Vân nhìn Tô Linh, nhẹ giọng hỏi.



Thần sắc của hắn lúc này vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn cảm giác được Tô Linh lúc này cũng không có chút kinh hoảng nào, thậm chí còn có phần trấn định hơn vài phần so với lúc ở trong thạch thất.



Khóe miệng Tô Linh hơi nhếch một cái, tựa hồ như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.



“Tô Linh sư tỷ, có biện pháp gì thì tỷ cứ nói ra đi, nếu có nguy hiểm thì cứ bảo ta đi thử xem sao.” Dư Minh Hồng thấy thần sắc biến hóa nhỏ của Tô Linh như vậy thì lập tức đi tới, thi lễ một cái với Tô Linh rồi cung kính nói.



Tô Linh nhìn hắn, sau đó lại quay đầu nói với Diệp Vân: “Ngươi xem, người ta lễ phép như thế nào, còn biết gọi ta là sư tỷ, còn như ngươi ấy à, không biết lớn nhỏ.”



Sắc mặt của Diệp Vân đúng là có chút đen lại, thời khắc này mà nàng ta còn có tâm tình nói những chuyện như thế.



“Kỳ thật ta cũng không có biện pháp gì.”



Tô Linh nhìn thấy vẻ mặt của hắn đen lại, đang muốn nói thêm vài câu nữa thì lại thôi, tựa hồ như mất đi tâm tình vui đùa, thở dài một hơi, trầm trọng ghé sát bên tai Diệp Vân nói khẽ: “Chỉ có thể…, rồi, nếu như cha ta nói những lời kia không đúng thì ta và ngươi chỉ có thể bị vây chết ở đây mà thôi.”



Diệp Vân thấy tâm tình biến hóa của nàng ta thì liếc nàng, hỏi: “Phụ thân ngươi nói những gì?”



“Người đã từng nói qua, có ít người, tuy rằng biết rõ có những chuyện không thể làm, nhưng lại vì lòng tham che mắt, cuối cùng không cưỡng lại nổi mà tiếp tục làm liều.”



Tô Linh âm u nói: “Giống như đệ tử Luyện Khí Cảnh, căn bản không thể nào chống được sự hấp dẫn của một viên Ngưng Khí Đan, có thể vì nó mà liều mạng chiếm lấy, hơn nữa, khi có được rồi thì ít khi có được khả năng suy nghĩ như lúc bình thường.”



Ánh mắt Diệp Vân kịch liệt lóe lên, những lời của Tô Linh lại khiến hắn nghĩ đến một khả năng.



“Trước đây phụ thân ta nói như vậy, ta vẫn luôn tin tưởng những lời người nói, nhưng khi gặp ngươi thì ta lại có chút hoài nghi những lời ấy.” Lúc này, tâm tình của Tô Linh dường như đã tốt hơn, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, “Bởi vì ngươi cũng là đệ tử Luyện Thể Cảnh, nhưng mà ngươi cũng không vì một viên Ngưng Khí Đan mà trở nên điên cuồng. Hơn nữa, tuy rằng ngươi luôn hung hăng giáo huấn ta, vẻ mặt lúc nào cũng hung dữ đối với ta, nhưng ta biết là ngươi muốn tốt cho ta, nên ta một điểm cũng không tức giận, mặc dù bắt ngươi gọi ta là sư tỷ… Nhưng mà nếu đổi lại là người khác, ngươi cho rằng ta có hứng thú cho hắn hô to gọi nhỏ như vậy hay sao?”



Sắc mặt Diệp Vân như thường, nhưng trong lòng không khỏi xuất hiện một tâm tình mà chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Vân hít sâu một hơi, đây mới thực sự là uy lực của Luyện Khí Cảnh.



Nếu so sánh với Luyện Thể Cảnh thì Luyện Khí Cảnh hoàn toàn là một cảnh giới khác biệt hoàn toàn. Luyện Thể cảnh tu luyện tới cực hàn thì cũng chỉ có thể khiến cho linh lực toàn thân chuyển đến từng tấc da thịt, từ lỗ chân lông, nhưng tựu chung vẫn chỉ là tu luyện thân thể, chính là giai đoạn trụ cột của con đường tu tiên.



Thế nhưng, khi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh thì hoàn toàn bất đồng, linh lực trong cơ thể ngưng luyện thành chân khí, gần như thực chất, có thể cách không phóng ra ngoài. Kim Hình hiển nhiên là vừa mới đạt đến Luyện Khí Cảnh, tu vi Luyện Khí nhất trọng, nhưng một đạo chân nguyên bắn ra, lại có thể vượt qua một khoảng cách kinh người, đánh thủng phòng hộ của Dư Minh Hồng, đánh trúng vai hắn, quả thực là khiến cho người ta không thể tin nổi.



“Thật là ngây thơ! Hắc Phong Thứ của ta chính là một kiện linh khí trung phẩm có tác dụng tăng trưởng chân khí. Ta ở Luyện Thể Cảnh cũng chỉ phát huy được vài phần uy lực chính thức, nhưng mà hiện tại thì khác, ta có linh khí này trong tay, mặc dù chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng, nhưng các ngươi cũng đừng mong tránh thoát.”



Tay phải Kim Hình chậm rãi nâng lên. Trong tay hắn là một chiếc gai nhọn màu đen, tỏa ra u quang lập lòe.



“Hiện tại, không chỉ Tô Linh mà tất cả các ngươi cũng như vậy, đem toàn bộ các thứ trên người ra đây, nếu không thì chết!”



Nghe được như vậy thì sắc mặt Trần Uẩn đại biến, nói ra: “Kim sư huynh, ngay cả ta…”



“Ở loại địa phương này thì có điều ngoại lệ ư?” Ánh mắt Kim Hình híp lại, nói.



“Thật đáng thương.”



Bỗng nhiên, âm thanh Tô Linh vang lên.



“Ta buồn cười chết mất. Luyện Khí Cảnh mà thôi, mà nghĩ mình cứ như là tu sĩ Kim Đan hay sao? Hơn nữa, trận pháp nơi này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta đó.”



Nói xong, nàng kéo mạnh Diệp Vân một cái. Diệp Vân chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại kia truyền đến một cảm giác nhu hòa, lại khiến cho hắn không tự chủ được mà thân thể cũng lướt về phía ngọn núi xanh.



Ánh mắt Đoàn Thần Phong lóe lên, lập tức đi theo.



Kim Hình cảm giác được gì đó, theo bản năng ngẩng lên.



Chỉ thấy trên bầu trời, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đoàn lôi vân, mà trong đó điện xà đan xen, lôi quang lóng lánh, tản ra một uy thế kinh khủng.