Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 98 : Cửu Tinh Kiếm Quyết

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Bốn người tạo thành một vòng vây, vây La Văn Thành ở giữa. Nhưng mà La Văn Thành lại không có chút sợ hãi nào, trên mặt cũng không có nửa điểm hoảng hốt, trường kiếm trong tay nâng lên, rung lên nhè nhẹ, điểm điểm tinh quang hiện ra, vô cùng chói mắt.



“La sư huynh, sao phải làm vậy? Ngươi chỉ cần thả Tô Linh sư muội rời đi thì tin tưởng với thân phận của sư muộn, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.” Sắc mặt Ân Thiên Hành ngưng trọng. Dù sao thì tu vi của La Văn Thành như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất, nếu như triệt để đối đầu thì đúng là lành ít dữ nhiều.



Nhưng mà, tuy rằng thực lực của Ân Thiên Hành thua kém La Văn Thành, nhưng cũng đã đạt đến Luyện Khí lục trọng Chân Cương Cảnh, chân khí trong cơ thể đã ngưng luyện thành cương, uy lực tăng lên đâu chỉ gấp mười lần. Tuy rằng không thể nào đánh bại được La Văn Thành, nhưng mà cơ hội trốn thoát vẫn còn rất lớn.



“Tống sư đệ, đợi lát nữa chúng ta đồng loạt ra tay, nhất định phải dùng bảo vật mạnh nhất mà công kích, tranh thủ liên thủ với Tô Linh sư muội, đánh bị thương La Văn Thành. Nếu không, Tô Linh sư muội mà chết ở chỗ này, cho dù chúng ta có thể sống sót thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Dù sao thì thực lực của La sư huynh mà so với phong chủ Vô Ảnh thì cũng chỉ như đom đóm so với mặt trăng mà thôi. Đối mặt với La sư huynh thì chúng ta còn có một cơ hội, chứ còn rơi vào tay của phong chủ thì chính là thập tử vô sinh.” Ân Thiên Hành nhìn về tên đệ tử còn lại cách đó mấy trượng, truyền âm nói.



Tên đệ tử nội môn này tên là Tống Tử Lâm, tu vi khó khăn lắm mới đạt đến Luyện Thể lục trọng Chân Cương Cảnh, khác hẳn Ân Thiên Hành, hắn năm nay mới đi theo La Văn Thành, cũng đã nhìn thấu bản tính của La Văn Thành. Kỳ thật, hắn không hề coi bọn họ là sư đệ, mà chỉ là hai con chó mà thôi. Bởi vậy, Tống Tử Lâm sớm đã vô cùng tức giận, nhưng khổ nỗi thực lực chưa đủ, không thể nào trở mặt với La Văn Thành được. Còn lần này, đúng là thời cơ hắn có thể giải tỏa được lửa giận trong lòng bấy lâu nay.



“Ân sư huynh, điểm lợi hại trong đó, ta tự nhiên hiểu được.”



Ân Thiên Hành khẽ gật đầu, hắn chỉ sợ Tống Tử Lâm e ngại tu vi của La Văn Thành, do dự ra tay, không thể phát huy được hết thực lực chân chính.



“Các ngươi thương lượng xong rồi chứ? Như vậy thì có thể lên đường được rồi!” Ánh mắt La Văn Thành lóe lên, nhìn thẳng vào người Diệp Vân, lập tức trường kiếm trong tay chấn động, quát khẽ một tiếng: “Đồ sâu bọ Luyện Thể Cảnh, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tiên kỹ chính thức khủng bố như thế nào.”



“Cửu Tinh Kiếm Quyết!”



Chỉ nghe hắn quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên bắn ra tinh mang mãnh liệt, ánh sáng màu lam sáng chói thình lình xuất hiện, ở trong không trung ngưng tụ thành một ngôi sao lớn, hơi rung lên một chút rồi bắn thẳng về phía Diệp Vân.



“Không tốt!”



Diệp Vân vô cùng hoảng hốt, căn bản không dám đón đỡ. Linh lực trong cơ thể liền liều mạng thúc giục, bắn ngược ra đằng sau, bay ra hơn mười trượng mới dừng lại.




“Liều mạng.” Toàn bộ tu vi của Ân Thiên Hành đều dồn vào một kiếm này, mạnh mẽ đâm ra.



La Văn Thành thật sự không ngờ Ân Thiên Hành lại có thể nắm được cơ hội thoáng qua này, thừa dịp kiếm chiêu của hắn vừa đánh ra, một kiếm phá vỡ phòng ngự của hắn, kiếm quang đã đâm thẳng vào trong cơ thể.



“Ngươi dám!”



La Văn Thành phẫn nộ quát lên một tiếng, tay trái mãnh liệt chụp vào trường kiếm đang đâm vào cơ thể của mình.



Âm thanh nứt vỡ giòn vang, trường kiếm linh khí hạ phẩm liền bị đánh gãy thành mấy đoạn.



Nhưng mà, tựa hồ như Ân Thiên Hành cũng sớm dự liệu được một chiêu này, bàn tay đang cầm kiếm bỗng buông ra, sau đó hơn mười đạo huyết sắc ngưu mang bắn về hai mắt của La Văn Thành, muốn chọc mù hai mắt của hắn.



Ân Thiên Hành đi theo La Văn Thành ba năm, La Văn Thành tự nhận là vô cùng hiểu rõ tính cách của hắn. Tiểu tử này trời sinh luôn thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không đủ tự tin thì không bao giờ dám ra tay, là người không quả quyết. Mà Tống Tử Lâm thì trái lại, vô cùng quyết đoán, một khi nhận định sự tình thì đều toàn lực ứng phó. Tuy rằng cả hai đều có tu vi Luyện Thể lục trọng, nhưng La Văn Thành vẫn kiêng kị Tống Tử Lâm hơn, cho nên vừa ra tay là muốn giết chết Tống Tử Lâm trước tiên, sau đó mới chậm rãi xử lý ba người Ân Thiên Hành, Tô Linh.



Nhưng mà, hắn thế nào cũng không tưởng tượng được là, tên Ân Thiên Hành luôn trù trừ do dự này đột nhiên như biến thành người khác, ra tay vô cùng quyết đoán, hơn nữa lại vô cùng tàn nhẫn, nắm lấy cơ hội đâm bị thương hắn, còn muốn bắn mù cả hai mắt hắn.



Đánh giá sai lầm như vậy liền khiến cho La Văn Thành lập tức trúng chiêu. Dù hắn kịp thời nghiêng đầu nhưng mà mắt phải vẫn bị huyết quang đánh trúng, trong khoảnh khắc, máu tươi liền chảy ra.



“Tô Linh sư muội, chúng ta đi mau!” Ân Thiên Hành thấy vậy thì vui mừng quá đỗi, cao giọng quát.



Nhưng, hắn vừa nhìn lại thì đã thấy cách đó mấy trăm trượng, Tô Linh đang bị Diệp Vân nắm lấy tay, nhanh chóng chạy về phía cửa vào.