Thế Hôn

Chương 127 : Mộng đẹp

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Ban đêm, các nam nhân Lâm gia bắt tay bàn luận nếu vận

chuyển lương thực đến phương bắc, do đó đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa mà triển

khai kịch liệt tranh luận. Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng được dùng tiền chung

để buôn bán, mỗi người đều có ý đồ tận lực tranh thủ nhiều ích lợi hơn nữa. Lâm

Đại lão gia mặc dù muốn kiếm tiền, lại cảm thấy đem nhiều lương thực từ Bình

châu vận chuyển đến phương bắc rất mạo hiểm, phái ai đi, vận chuyển như thế nào

đều là vấn đề, ai nói trên đường sẽ không phát sinh chuyện gì chứ? Không bằng

trước đợi chút, nhìn xem giá thị trường thế nào rồi nói sau.



Lâm Nhị lão gia cùng Lâm Tam lão gia hiếm khi kết

thành đồng minh, đều tán thành hẳn nên chạy một chuyến này, lý do là, giá

thương nhân thu mua lương thực không cao, bọn họ đã đoạt trước thời cơ, vì sao

còn muốn để người khác kiếm tiền? Lâm Nhị lão gia thậm chí ngồi tính toán, có

bao nhiêu cá nhân đi, dùng bao nhiêu xe thồ, dọc theo đường đi tiêu tốn bao

nhiêu, cầm tiền giao dẫn đi đổi muối, mang về lại có thể kiếm được bao nhiêu tiền……

Lâm Tam lão gia vẽ lộ tuyến, chủ động xin đi giết giặc, tỏ vẻ nguyện ý chạy một

chuyến này.



Gà đẻ trứng, trứng nở ra gà, bọn họ giống như đã thấy

được muối trắng tinh cùng ánh sáng nhu hòa của vàng bạc lóe ra. Trong số người

trẻ tuổi, có người đồng ý với Lâm Đại lão gia, cũng có người tán thành Lâm Nhị

lão gia cùng Lâm Tam lão gia, nhất thời tranh luận không ngớt, nháo đến nửa đêm

cũng chưa đi ngủ.



Đào thị đã sớm hạ quyết tâm muốn đi theo Đào Thuấn

Khâm, bởi vậy cũng không tham dự nghị luận cùng ảo tưởng này, dùng xong cơm

chiều liền kệ Lâm Tam lão gia ở đó cao đàm khoát luận, mang theo các nữ nhi trở

lại trong phòng, phân phó Cung ma ma: “Đã nhiều ngày dụng tâm, nói vậy Thanh

châu rất nhanh sẽ có người đến đây.” Lại bảo Lâm Thận Chi lấy sách ra, nghe hắn

đọc một hồi mới để cho hắn đi ngủ.



Khi chuẩn bị đi ngủ, Xuân Nha hỏi thăm tin tức trở về,

sinh động như thật đem tình hình lúc đó miêu tả cho Đào thị nghe: “Nhị lão gia

cùng Tam lão gia ước chừng sẽ vận chuyển lương thực đi phương bắc, lại theo kinh

thành đổi muối trở về. Nhị lão gia đã tính ra có thể kiếm được bao nhiêu tiền,

Tam lão gia đều an bài lộ tuyến rất tốt, cũng không ủng hộ ý tưởng của Đại lão

gia, lúc này đang vô cùng ồn ào.”



Đào thị hơi hơi cười lạnh: “Đều cho rằng làm sinh ý dễ

dàng giống như ăn cơm sao. Lão thái gia nói như thế nào?”



Xuân Nha nói: “Lão thái gia đã trở về Thính Đào cư. Nô

tỳ đến, thấy Đại lão gia cũng sai người đến hỏi, nói là đã đi ngủ.”



Lâm Cẩn Dung nghĩ ngợi nói: “Xem ra tổ phụ căn bản

không có ý tứ kia, hắn nói qua đây là cọc sinh ý cuối cùng.”


Đang suy nghĩ, đã thấy Lâm Cẩn Dung quay trở lại, đem

một túi thêu đặt vào trong tay hắn: “Đây hoa hồng của huynh từ sinh ý hương

liệu.”



Nàng khi đó đã nói sẽ tặng cho hắn, nhưng chính hắn rõ

ràng, nàng có thể có bao nhiêu tiền, nơi này rõ ràng đều là bạc, chắc hẳn nàng

lấy tiền mặt trong tay đưa cho hắn. Lâm Thế Toàn gắt gao cầm lấy túi thêu, chỉ

cảm thấy túi thêu kia nặng tựa ngàn cân, hắn trầm trọng mà thong thả hô hấp ,

thật lâu sau, mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cẩn Dung: “Tứ muội muội, ta nhất định

sẽ không để muội thất vọng.”



Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Không chỉ là vì ta, mà là vì

Lưu Nhi nữa. Chỗ phu nhân ta sẽ nói với nàng, Lưu Nhi ta cũng sẽ thay huynh

chiếu cố. Ta đoán trước khi huynh đi sẽ không còn lần gặp mặt, trước tiên chúc

huynh thuận buồm xuôi gió, trên đường cẩn thận.”



Lâm Thế Toàn dùng sức gật gật đầu, nhanh rời đi.



Lâm Cẩn Âm đi ra, nhìn bóng dáng Lâm Thế Toàn liếc mắt

một cái, nhỏ giọng nói: “Ta thật không biết muội suốt ngày suy nghĩ cái gì.”



Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn nàng cười: “Tỷ tỷ không cần

đoán suy nghĩ của ta, có rảnh phụng dưỡng nương là được.”



***



“Phu nhân, Cô phu nhân đến!” Thôi ma ma lên tinh thần,

nhẹ nhàng đẩy cửa gọi La thị.



“Cuối cùng đã trở lại.” La thị ngồi thẳng, vuốt tóc,

nhìn ánh nắng bên ngoài đã ngả về chiều ngoài cửa sổ, thở dài: “Giờ nào rồi?

Không phải nói non nửa canh giờ sẽ trở lại sao? Khiến ta chờ xương sống thắt

lưng đều đau rồi.”



“Để Nhị tẩu đợi lâu, đều là lỗi của ta.” Lâm Ngọc Trân

đi vào, không mặn không nhạt hướng La thị kéo kéo khóe miệng, ngòi xuống chủ

vị: “Vốn đã sớm tan tiệc, lại bị các nàng kéo lại nói chuyện, là ta nói tỷ còn

chờ ta, các nàng mới thả ta ra.”



La thị cầu nàng, sao có thể nề hà, lập tức đứng dậy

cùng Lâm Ngọc Trân thi lễ: “Cô phu nhân, là lỗi của ta, ta nhận lỗi với muội,

muội đừng cùng ta so đo.”