Thế Hôn

Chương 145 : Quyết tâm

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Tiểu viện của Lưu Nhi cách sân viện của Đào thị không

xa, Lâm Cẩn Dung đi không bao lâu đã đến nơi, Lệ Chi vừa đẩy cửa ra, một con

chó con màu vàng nghịch ngợm, lông xù, dáng điệu thơ ngây lúc lắc chạy ra, đứng

ở bên chân Lâm Cẩn Dung, cúi đầu ngửi hài của nàng.



“Sao lại có chó ở đây?” Lệ Chi kỳ quái đuổi con chó

kia, đã thấy Lưu Nhi phấn nộn mũm mĩm trắng nõn chạy đến: “Đô Đô, Đô Đô……” Thấy

Lâm Cẩn Dung, ngược lại kéo tay nàng cười gọi: “Tỷ tỷ……” Lâm Thế Toàn đứng ở

dưới hành lang, nhìn Lâm Cẩn Dung cười.



Lâm Cẩn Dung nắm tay Lưu Nhi, chỉ vào con chó con đang

vẫy đuổi đảo quanh bên người của Lưu Nhi hỏi: “Tam ca mang đến sao?”



“Khá gấp, cũng không cùng Tam thẩm nương và muội

thương lượng.” Lâm Thế Toàn đi tới, có chút không yên: “Con chó này không lớn,

tính tình cũng vâng lời, sẽ không đi bậy, không cho nó ra ngoài tiểu viện là

được rồi, để đây làm bạn chơi đùa cùng Lưu Nhi.” Rốt cuộc là ở nhà người ta,

phàm là vật thể còn sống, đều phải cẩn thận không để người khác thêm phiền toái

cùng không vui.



“Không có việc gì, nương và ta không sợ chó. Hôm kia

mới cùng nương thương lượng, định chọn một nha hoàn tầm năm sáu tuổi làm bạn

với Lưu Nhi. Nếu chỗ Tam ca có người thích hợp, cũng có thể đưa tới đây.” Lâm

Cẩn Dung hoàn toàn lý giải tâm tình của Lâm Thế Toàn, Lưu Nhi ở đây xác thực

không có bạn chơi, không thể chơi với các tiểu thư thiếu gia khác trong Lâm

gia, cũng không thể cùng hài tử của gia phó Lâm gia chơi đùa.



Hắn bất quá chỉ mới nhắc tới, Lâm Cẩn Dung đã biết suy

nghĩ của hắn, hơn nữa lại hào phóng như thế, Lâm Thế Toàn không khỏi mỉm cười:

“Trước đó vài ngày đã vừa mắt một người, lúc này đang ở trước mặt Tam tỷ tỷ học

quy củ, đợi đến lúc học xong sẽ đưa đến đây, chi phí sinh hoạt do ta bỏ ra.”

Nói xong có chút khẩn trương đánh giá thần sắc của Lâm Cẩn Dung. Hắn từ lúc đi

theo Đào Thuấn Khâm học việc buôn bán, trong tay có chút tiền tích trữ, luôn

luôn dùng tiền mua đồ tặng trở về — tuy được Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị giúp đỡ

chiếu cố, mấy thứ này cũng chưa đáng là gì, nhưng hắn rốt cuộc cũng không muốn

hưởng không, cũng không muốn để Lưu Nhi lớn lên trong sự bố thí. Nhưng con chó

con này cùng một nha hoàn thì lại không giống như vậy, hắn sợ Lâm Cẩn Dung

trong lòng sẽ không thoải mái.



Lâm Cẩn Dung vô tình nói: “Thôi. Chờ Tam ca trong tay

tiền tích lũy có nhiều hơn, còn có thể mua tòa nhà, có thêm vài người chiếu cố

Lưu Nhi.” Lời vừa nói ra, Lệ Chi cùng Lâm Thế Toàn không khỏi đồng thời nhìn về

phía nàng, nhưng thấy nàng thản nhiên, ánh mắt trong suốt, lúc này mới tin nàng
tốt. Mẫu thân nếu lo lắng, sao không viết thư hỏi ý cữu phụ một chút?”



Đào thị một đêm trằn trọc khó ngủ, nói với Cung ma ma:

“A Dung càng lúc càng lớn, tính tình càng ngày càng cứng rắn, ta cũng không

biết như vậy đối với nàng tốt hay là không tốt đây. Chuyện cửa hàng, nếu ta

không đồng ý, nàng tất nhiên sẽ trăm phương nghìn kế quyết ý làm. Bỏ ra nhiều

tiền như vậy, lại giao cho A Toàn đi làm, ta thực lo lắng.” Còn có chút hối hận

lúc trước thuận theo Lâm Cẩn Dung.



Cung ma ma nhân tiện nói: “Phu nhân, lão nô nhận thấy,

nếu tiểu thư quyết tâm phải làm, không bằng thuận theo nàng đi. Người thay nàng

suy nghĩ lo toan, tiểu hài tử nghịch ngợm, thì cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng, nhìn

tiểu thư như vậy, vị tất sẽ bị tổn thất. Nếu là tổn thất, cũng không sợ, không

có gì quá mức nghiêm trọng. Nếu có thể được việc, tương lai tiểu thư gả vào Lục

gia, kia cũng không phải là không có trợ giúp.”



Nói cách khác, không cần đưa cho Lâm Cẩn Dung nhiều

tiền, không được để nàng động đến đồ cưới, nếu nàng thật sự muốn đi làm, cứ để

nàng sử dụng số tiền riêng mà lăn lộn. Nhưng trên thực tế, các nàng cũng không

biết tiền riêng trong tay Lâm Cẩn Dung rốt cuộc có bao nhiêu, chỉ biết là Đào

Thuấn Khâm có đưa cho nàng một phần trong chuyện mua lương thực cùng hương

liệu, Lâm Cẩn Dung còn không buông tha cơ hội kiếm tiền, tỷ như xuân thu hai

mùa thuế má, mua bạc nộp cống, chỉ là một hai nén bạc cũng có thể kiếm được khá

nhiều tiền, nàng cũng là người tuyệt đối không sợ phiền toái.



Ngày hôm sau Đào thị mang theo cặp mắt thâm quầng, bảo

Lâm Thế Toàn đi vào hỏi han, hỏi xong cũng không tỏ thái độ. Khiến Lâm Thế Toàn

không yên vạn phần, Lâm Cẩn Dung thật ra lại không vội, bản thân quản gia san

xẻ quên đi một hồi, bảo Lâm Thế Toàn chỉ để ý đi xem mặt tiền cửa hiệu.



Hai ngày sau, Đào thị gọi Lâm Cẩn Dung đến: “Ta viết

thư để Tống ma ma mang về cho cữu phụ của con, nếu hắn đồng ý để con mở cửa

hàng này, ta sẽ cho con mở, nhưng có một điều kiện, không được động đến đồ

cưới, tiền buôn bán lời đều là của con.”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Con cũng đã viết thư cho cữu

phụ, vừa vặn đang mang về.” Đào thị không đồng ý, nàng thật đáng tiếc, bất quá

đây mới chỉ là bắt đầu, chậm rãi đến đây hay đến đó vậy.