Thế Hôn

Chương 148 : Phúc khí

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Côn trùng kêu vang, gió đêm thanh lương.



Ngô Tương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn Lục Giam đang

ngồi dưới đèn đọc sách nói: “Lại đang đọc sách sao? Ta nói ngươi đừng lúc nào

cũng như vậy được không? Ta dù lập tức sẽ đi dự thi cũng không giống như

ngươi.”



Lục Giam ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn một lát, nhẹ

nhàng phun ra một câu: “Ta không thông minh như ngươi. Nếu không thật sự cố

gắng, ta sao có thể thắng ngươi?”



Ngô Tương bị kiềm hãm, lập tức nở nụ cười: “Chúng ta

không phải cùng tham dự kỳ thi, so sánh thế nào được chứ? Đọc sách nhiều hơn ta

ba năm, cho dù cuối cùng ngươi thắng ta, ngươi cảm thấy công bằng sao?”



Lục Giam thản nhiên nói: “Thiên phú có cao thấp, vốn

không có công bằng. Nhân sinh còn rất dài, ta không vội. Ngươi cho dù trúng

Trạng Nguyên, cũng đừng nghĩ rằng đã thắng ta, còn có ngày sau.”



Ngô Tương ngừng một lát, ha ha cười: “Đúng, ngày còn

dài.” Sau đó đem mấy đóa hoa nhài trắng thuần đặt trước mặt hắn: “Cho ngươi để

tỉnh táo tỉnh thần! Cẩn thận không thì hỏng mắt, ngày sau có nhìn tên trên bảng

cũng không thấy rõ!”



Lục Giam mỉm cười, tiếp nhận mấy đóa hoa nhài kia, đặt

dưới ngọn đèn quan sát một lát, đứng dậy lấy một chén trà đựng nước để cắm vào

rồi nói: “Ta nhớ rõ trong trạm dịch này có một bụi hoa nhài, ai giúp ngươi hái

vậy?”



Ngô Tương nằm xuống giường, lười biếng nói: “Đường

muội nhà ta, còn có Tứ muội muội.” Im lặng trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười

một tiếng: “Lục Nhị lang, ngươi thật có phúc. Vận khí cũng thật tốt.”



Lục Giam chậm rãi quay đầu nhìn hắn: “Sao lại nói

vậy?”



Ngô Tương ánh mắt nhìn chằm chằm trướng đỉnh màu xám

của căn phòng: “Ta nói, ngươi có thể cùng Tứ muội muội đính hôn thật có phúc,

vận khí cũng thật tốt. Ta vẫn đều nghĩ rằng ngươi không đính ước với Lâm Ngũ

thì chính là Lâm Lục. Kết quả thực sự nằm ngoài dự kiến của ta. Thổi sáo pha

trà ít ai bằng, còn biết quản lý buôn bán, thật không biết Tứ muội muội được

nuôi dưỡng thế nào. Nàng nếu là nam tử, tính tình cường hãn một chút, không

chừng hai người chúng ta đều phải thoái nhượng ba phần.”



Lục Giam hơi hơi nhếch môi: “Ta là thật sự có phúc

khí.”
“Con biết không, A Dung, cữu mẫu của con trước đó vài

ngày bộ dáng thế nào, chịu khổ bao nhiêu. Vậy mà nàng vẫn còn nhớ, lo lắng

tương lai cho Phượng Cử, lại lo lắng về sau…… Ta có lúc nhìn nàng khó chịu, sẽ

nhịn không được suy nghĩ nàng sớm được giải thoát có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng vừa

nghĩ đến chỉ còn lại một mình ta, ta lại càng khó chịu. Tang sự tiêu tiền nhiều

bao nhiêu thì cũng được gì? Ta muốn nàng có thể sống mà chi tiêu số tiền này.”



“A Dung a, cữu mẫu của con thật sự là người tốt, đặc

biệt luôn tích phúc……”



Sắc trời dần dần tối sầm, trong phòng một trưởng bối

một tiểu bối vẫn giữ nguyên bộ dáng lúc trước, trưởng bối ngữ khí bình thản nói

chuyện, tiểu bối im lặng nghe, không hề nhúc nhích. Không biết tại sao, Lệ Chi

đột nhiên thấy có chút sợ hãi, lại không dám đánh gãy lời, đành phải thấp giọng

hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, có muốn thắp đèn không? Còn có khi nào thì ra

ngoài, sợ phu nhân đang tìm.”



Đào Thuấn Khâm lúc này mới phảng phất giống như từ

trong mộng bừng tỉnh lại, cầm đá đánh lửa đặt trên bàn, đốt nến lên, quay đầu

nhìn Lâm Cẩn Dung hòa ái nói: “Đi đi, cữu phụ không có việc gì.”



Lâm Cẩn Dung cũng đứng dậy, thấp giọng nói: “Cữu phụ,

cữu mẫu cũng luyến tiếc người. Nàng nhất định hy vọng chúng ta đều sống thật

tốt.”



Đào Thuấn Khâm cười sầu thảm, cất cao thanh âm nói:

“Đã quên hỏi con sinh ý cửa hàng như thế nào? Nếu sớm biết rằng triều đình sẽ

bỏ lệnh cấm hương liệu, thời điểm con mua mộc hương cùng đinh hương nên nhập

hàng nhiều hơn một chút.”



Lâm Cẩn Dung tâm run lên một chút, cúi mắt nói: “Sinh

ý cửa hàng có thể duy trì, vận khí của con cũng đủ tốt rồi.”



“Thấy đủ là được rồi. Về sau sẽ khá hơn.” Đào Thuấn

Khâm trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “A Dung, may mà có con, cữu phụ buôn bán

lời không ít tiền, bằng không chỉ với mấy đại sự trong nhà như vậy, còn có việc

hôn nhân của Phượng Cử, cũng đủ khiến Đại biểu ca của con chết mệt.”



Lâm Cẩn Dung trong lòng ấm áp, nhìn Đào Thuấn Khâm ôn

nhu nói: “Cữu phụ, kia bất quá là đúng dịp, con có thể làm so với những gì

người làm thật sự quá ít ỏi. Con chỉ hy vọng mọi người đều có ngày lành. Tỷ tỷ

một người bận việc, để con giúp đỡ làm chút việc vặt, cũng là dịp để con thể

hiện một mảnh tâm ý.”



Đào Thuấn Khâm ôn hòa nói: “Được.”