Thế Hôn

Chương 19 : Phong ba 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Đào thị một bên trốn tránh một bên lớn tiếng nói: “Lục

nha đầu, Thất nha đầu trước mặt mọi người thất lễ khiến người mất mặt, bà bà vì

vậy mà trút giận lên ta sao? Đây không phải là đánh giá phiến diện, cho rằng Tứ

nha đầu có lỗi muốn nàng nhận hết tội sao? Còn nói là vì muốn tốt cho nàng, rõ

ràng chính là ủy khuất nàng, nàng có thể được lợi gì chứ?”



“Phụ nhân chanh chua, nghiệt chướng nhà ngươi! Khiến

ta tức chết mất!” Lâm lão thái thái chạy một lúc cũng không thể đuổi kịp nhi

tức, mệt thở hồng hộc, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cũng không dám gây ra

động tĩnh lớn, chỉ sợ nếu để người khác nghe thấy sẽ mất hết mặt mũi.



Lâm Cẩn Âm ở một bên rình coi thấy tình thế không ổn,

vội vọt lên, ôm cổ chân Lâm lão thái thái, quỳ gối trước mặt bà gấp giọng nói:

“Tổ mẫu bớt giận! Mẫu thân con trời sinh tính quật cường bộc trực, dù miệng nói

như vậy, nhưng cũng không cố ý chống đối lão nhân gia người, làm ra việc bất

hiếu kia. Thỉnh tổ mẫu đừng cùng nàng so đo, muốn đánh thì đánh tôn nữ nhi đây!

Chuyện vừa rồi, quả thật là Lục muội, Thất muội vô lý, mọi người đều thấy.

Nhưng tổ mẫu nói cũng đúng, Tứ muội là tỷ tỷ, càng nên khuyên nhủ, che chở muội

muội mới phải. Nhưng tuổi nàng chưa lớn, khó tránh khỏi đôi lúc chưa phân rõ

thị phi đúng sai, chuyện qua đi con sẽ dạy dỗ nàng thật tốt.”



Lâm lão thái thái cũng bất quá chỉ muốn phô trương

thanh thế, sự tình giơ quải trượng đánh nhi tức như vậy, bà tự nhận dòng dõi

thư hương như Lâm gia vốn không nên làm, huống chi bà cũng sợ Tam nhi tức vốn

tính cách mạnh mẽ không để ý đến hậu quả kêu lên, khi đó thể diện gì cũng mất

sạch. Vì thế liền thuận thế buông quải trượng, cả giận nói: “Hôm nay là ngày

lành của ta, bên ngoài có khách, ta phải giữ mặt mũi, ta thấy người bên ngoại

của Tam nhi tức có mặt ở đây nên không muốn cùng nó so đo! Nếu có lần sau, sẽ

không dễ dãi như thế đâu!” Sau đó nổi giận đùng đùng cầm quải trượng đi ra bên

ngoài.



Thực là khiến người nghẹn khuất mà! Toàn gia Lâm gia

từ già đến trẻ đều là người không tốt! Đào thị tức giận sắc mặt trắng bệch, cả

người phát run dựa vào bàn, thất thần nói không nên lời.



Lâm Cẩn Âm sợ hãi, vội đỡ lấy Đào thị vuốt ngực cho

nàng: “Nương a, chúng ta đừng tức giận, không đáng mà.”


không nói cho đệ biết mà thôi.” Lâm Cẩn Dung nói với hắn: “Ta sẽ ở bên ngoài

trông chừng, nếu nhìn thấy đệ bị phạt, ta cam đoan sẽ là người thứ nhất lao tới

cứu đệ!”



Bộ dáng nàng vừa rồi che chở Lâm Thận Chi khắc ghi

trong đầu hắn, nghe thấy câu nói cam đoan này của nàng, Lâm Thận Chi liền gật

đầu thật mạnh: “Ta nghe lời của Tứ tỷ.”



Lâm Cẩn Dung mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, thấp giọng

phân phó Lệ Chi: “Chạy nhanh đi lấy một mâm đào mừng thọ tới cho Thất thiếu

gia.”



Lệ Chi nhìn Lâm Thận Chi một thân bẩn thỉu, lo lắng

nói: “Như vậy có thể đi sao?”



Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Vô luận dù thế nào cũng

phải thử một lần.” Nếu đã nghĩ đến, mà lưỡng lự không thực hiện, sau này nàng

nhất định sẽ hối hận. Về sau, cũng không thể để Lâm Thận Chi vĩnh viễn khúm núm

núp ở phía sau, ở trước mặt trưởng bối không dám ngẩng đầu thẳng lưng. Bị người

khác bắt nạt, nếu dám đánh trả, còn phải nghĩ ra biện pháp giải quyết, nàng vừa

học vừa thử dạy cho Lâm Thận Chi xem sao.



Mắt thấy thân mình nho nhỏ của Lâm Thận Chi bê một mâm

đào mừng thọ một mình đi vào lầu một chỗ xem diễn, Lâm Cẩn Dung trong lòng bất

ổn, lòng bàn tay lòng bàn chân đều đổ mồ hôi lạnh. Trong nhà này, người có thể

đối kháng với Lâm lão thái thái cùng Nhị phòng cũng cũng chỉ có Lâm lão thái

gia, tuy gia tộc có chút sa sút, nhưng tôn ti già trẻ lớn bé tuyệt đối không

được lộn xộn, tôn nữ dù thế nào cũng không thể đánh đồng với tôn tử, Lâm lão

thái gia vĩnh viễn luôn là mặt lạnh bảo thủ, cũng là tấm chắn kiên cường hữu

lực phía sau.



“Đây cũng là một biện pháp tốt, bất quá Lâm Thất đệ

quá nhỏ, không có người giúp đỡ chuyện có thể chuyển biến xấu đi.” Đột nhiên có

người đứng phía sau Lâm Cận Dung thấp giọng nói một câu.