Thế Hôn
Chương 276 : Tin tưởng
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lục Giam nháy mắt mấy cái: “Làm sao có thể!”
Lâm Cẩn Dung tăng thêm ngữ khí: “Chàng không hề hoài
nghi dù chỉ một chút sao?”
“Ta tất nhiên không có!” Lục Giam cau mày mất hứng
nhanh chóng trả lời: “Sao nàng lại nói như vậy? Sao ta có thể đối đãi với nàng
như vậy? Tại sao nàng cũng không tin ta?”
Khẩu thị tâm phi, Lâm Cẩn Dung căn bản không tin hắn
không có chút nghi ngờ nào. Huống chi, xác thực chỉ biết hắn từng không tin
nàng, biết hắn chính là từng đối đãi với nàng ra sao. Lâm Cẩn Dung thản nhiên
nói: “Chàng không tin là đúng, thủ pháp vụng về như vậy, không phải là người có
bụng dạ hẹp hòi thì chính là đồ con lừa. Đóa hoa này, trên nhiều đồ vật của ta
đều là nó, ta quá mức ngu xuẩn mới có thể lấy thứ rõ rệt như thế làm ra sự tình
này!” Vừa nói, vừa phẫn hận, lúc trước nàng bị mất sáo, không phải cũng là vật
đặc trưng sao? Chẳng lẽ kiếp trước nàng bị cho là người ngu ngốc đến thế sao?
Hay là hắn luôn cố kỵ Ngô Tương như vậy?
Lục Giam trừng mắt nhìn, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Sau đó lộ ra tươi cười, muốn tiến lên ôm đầu vai của Lâm Cẩn Dung. Hắn mới tới
gần, Lâm Cẩn Dung đã ngửi thấy hương rượu cùng mùi của son phấn, lại nhìn qua,
liền thấy trên cổ áo của hắn có dấu son, trong lòng ghê tởm phẫn hận, đẩy mạnh
tay hắn ra nói: “Có lời thật muốn nói với chàng, đừng nói ta căn bản khinh
thường cho loại chuyện gièm pha này, nếu ta làm, cũng sẽ không đưa loại này ra,
như thế nào cũng phải tinh xảo đặc biệt một chút, làm cho người ta thấy cũng
không nhận ra được, lại càng không thể dễ dàng đưa cho chàng xem.”
Cái gì mà nàng phải làm?! Muốn tinh xảo đặc biệt hơn
một chút?! Cho dù là tức giận phát tác, cũng không thể mở miệng nói ra như vậy.
Lục Giam trên mặt vừa lộ ra vài phần vui mừng, bị Lâm Cẩn Dung nói những lời
này, liền nghiêm mặt, tức giận nói: “Nói bậy bạ gì đó!”
“Ta nói cái gì đâu? Người bên ngoài thải đạp ta như
vậy chẳng lẽ ta không được biện giải hai câu?” Lâm Cẩn Dung nhìn hắn đang tức
giận, càng cảm thấy dấu son này đỏ bừng chói mắt, ghê tởm cực kỳ. Liền ném túi
hương kia xuống đất, đá lên đó, hung hăng giẫm đạp: “Loại túi hương này, ta đã
làm năm sáu cái, màu sắc này là một đôi, đều tặng cho Ngũ muội muội. Sao lại
tới chỗ này, ta cuối cùng muốn nàng phải cho ta một lời công đạo. Mấy thứ ghê
tởm, mấy kẻ ghê tởm đó, cũng dám xuất hiện làm bẩn mắt của ta.”
Lục Giam thấy câu cuối cùng của Lâm Cẩn Dung giống như
ám chỉ vào hắn vậy, hắn thật không rõ, hắn không hề không biết phân biệt trắng
đen mà phát tác với nàng, mà là cùng nàng thương lượng phân giải, nàng ủy khuất
thì có thể, tại sao lại không nói đạo lý như thế? Không thuận theo không buông
Lục Giam nói: “Kỳ thật bọn họ tính kế là ta, bất quá
nàng bị vạ lây. Nàng yên tâm, ta cuối cùng sẽ cho nàng một công đạo.”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Ta đây sẽ chờ chàng.”
Sáng sớm hôm sau, Lệ Chi thấy Lâm Cẩn Dung cùng Lục
Giam lại khôi phục vẻ bình thường, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tay chân lưu
loát đem điểm tâm dọn lên, hỏi Lục Giam: “Nhị gia sau khi ăn xong muốn xuất môn
hay là muốn đi Thính Tuyết các đọc sách?”
Lục Giam cười nói: “Đi Thính Tuyết các đọc sách. Nhưng
trước tiên ta muốn cùng thiếu phu nhân của các ngươi đến thỉnh an các trưởng
bối.”
Rất được, cho người thích xem náo nhiệt nhìn vậy. Lệ
Chi tâm tình càng tốt hơn, bưng một bát thuốc tới, hướng Lục Giam nháy mắt.
Lục Giam tiếp nhận đưa cho Lâm Cẩn Dung, cười nói: “A
Dung, uống thuốc trước đi.”
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn tràn
đầy vui sướng cùng chờ mong, tâm co rụt lại, rũ mắt mỉm cười, tiếp nhận im lặng
uống hết.
Ăn xong cơm, Anh Đào lưu loát cầm đồ tùy thân của Lâm
Cẩn Dung tới, muốn hầu hạ Lâm Cẩn Dung xuất môn, Lâm Cẩn Dung giống như lơ đãng
nói: “Mấy ngày nay ngươi không cần xuất môn, ở trong phòng đi theo Lệ Chi tỷ
học quản sự.” Rồi hướng tới Lục Giam cười: “Cũng không biết A Vân là làm sao,
đột nhiên liền coi trọng tiểu nha đầu này, thế nào cũng phải ở trước mặt cô cô
bảo ta đổi nàng cho muội ấy, ta luyến tiếc, đã nói ta không nỡ. May mắn cô cô
cũng không đồng ý.”
Lục Giam nhìn nàng một cái, nói: “Ta cuối cùng sẽ không
đáp ứng muội ấy là được rồi.”
Lâm Cẩn Dung cảm thấy mỹ mãn.
Anh Đào đôi mắt cũng đỏ lên, cảm kích quỳ xuống hầu hạ
Lâm Cẩn Dung đổi hài làm bằng da nai để xuất môn.