Thế Hôn

Chương 288 : Cầu cứu

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Đêm Thượng Nguyên, hoa nở rộ, trăng sáng tròn.



Thành Bình châu vô cùng náo nhiệt, cửa thành không

đóng, thức trắng đêm sung sướng. Nhà nhà giăng đèn kết hoa, khắp nơi kết bạn du

ngoạn.



Lâm Cẩn Dung đứng ở góc đường, lại dẫm đạp tuyết đọng

ở một góc, ngẫu nhiên nghe thấy đám người cách đó không xa bộc phát ra tiếng

cười, liền giương mắt nhìn qua. Chỉ thấy thân ảnh cao gầy của Lục Giam chen

chúc trong đám người, lại an tâm cúi thấp đầu, tiếp tục đạp tuyết.



“A Dung.” Lục Giam rẽ qua đám người đi đến, giơ cao

một đèn cá chép tinh xảo khéo léo, cười dài đặt vào tay Lâm Cẩn Dung, khoe

trước mặt nàng: “Xem ta giành được đèn cho nàng này.”



Lâm Cẩn Dung vươn tay tiếp nhận, nghiêm túc nhìn ngắm,

khen ngợi: “Quả nhiên rất đẹp.”



Lục Giam thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, nhịn không được

cười rộ lên, thay nàng sửa sang lại búi tóc, cầm tay nàng đi về phía trước: “Ở

đằng kia có bán bánh trôi, lão sạp đã bán mười mấy năm, ta ngày bé đã từng ăn

qua, hương vị rất ngon, ta dẫn nàng đi nếm thử.”



Hai người đi lướt qua đám người náo nhiệt, đi tới một

sạp ăn vặt náo nhiệt ở góc đường, nhưng thấy quanh đó đã sớm chật ních người,

phu thê hai người làm bánh trôi đang bận tối mày tối mặt, nữ nhân một bên nắn

bánh trôi, thả bánh trôi, một bên lớn tiếng tiếp đón, nam nhân một bên thu

tiền, một bên múc bánh trôi, thật sự là không kịp trở tay.



Lục Giam thử hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng muốn ăn không?”



Kiếp trước trong mấy ngày chạy nạn, đồ ăn bình dân hơn

thế này nhiều cũng không phải chưa từng ăn qua, Lâm Cẩn Dung đang muốn đáp ứng,

thấy Lục Giam mãn nhãn hy vọng nhìn nàng, rõ ràng chính là hy vọng nàng đồng ý,

lời đến bên miệng lại nuốt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đông người quá, cũng

không biết khi nào thì đến lượt.”



Lục Giam có chút thất vọng, nhưng cũng không khuyên

nàng, kéo tay nàng đi về đằng trước: “Canh giờ còn sớm, chúng ta hướng bên kia

đi một chút. Cũng để cho mấy người Trường Thọ, Lệ Chi nhìn xem náo nhiệt.”



Không phải ở nhà, Lâm Cẩn Dung đương nhiên không phản

đối, tùy ý hắn: “Nàng có biết phố Trễ Thị không? Ta ngày bé cùng cữu phụ đi ra

ngắm hội hoa đăng một lần, hắn mang ta tới chỗ đó.”
khế thư — từ nay về sau, mao hạt mà Lục gia ôm đồm thu mua sẽ ưu tiên cung ứng

cho Mai gia, Mai gia ưu tiên thu mua mao hạt mà Lục gia cung cấp. Người Lục gia

hiện tại đều biết, muốn cùng Mai Bảo Thanh bàn việc buôn bán, thì cứ thông qua

Lục Giam, không cần Lục lão ông thay hắn ở trước mặt quản sự lập uy, tự hắn đã

lập nên danh vọng của bản thân.



Lục Giam đánh liền một trận, thắng lợi thật sự sảng

khoái. Người bên ngoài không biết căn do, chỉ cho rằng hắn tuổi trẻ có năng

lực, Lục Giam lại rõ ràng duyên cớ trong đó, nếu không có Lâm Cẩn Dung, hắn quả

quyết sẽ không thắng thoải mái như thế.



Bất luận thế cục chuyện mao hạt thế nào, khi đó nàng

bảo hắn đi hỏi thăm Văn Tri huyện về danh sách thợ giỏi, hắn vẫn đều nghĩ rằng

nàng thật tâm muốn xây dựng mao hạt xưởng, hắn cùng Lâm Thế Toàn cũng cảm thấy

về sau có thể mở, nhưng nàng lại nói để bàn sau. Đợi đến khi sau này toàn bộ

thợ bị Lục Thiệu ra giá cao cướp đi, hắn lại nghĩ đến nàng vì thiết kế bố cục

mà tung hỏa mù, tương lai có một ngày chắc gì không thể mở được. Cũng thật

không ngờ, trong thời gian ngắn ngủi lại xuất hiện loại tình huống này – nhóm

người này đều bị quan phủ cường hãn ép vào mao hạt xưởng của quan doanh, Lục

gia tốn một đống tiền kiến tạo mao hạt xưởng lại trở nên hoàn toàn thâm hụt

trống rỗng.



Tuy rằng bội phục Lâm Cẩn Dung, nhưng Lục Giam cho tới

bây giờ đều là người không dễ dàng chịu thua, cũng có sự dẻo dai, người khác

dạy là chuyện của người đó, hắn nhất định phải biết rõ ràng đầu đuôi, để đến

thời điểm bản thân gặp phải cũng không đến mức kinh ngạc không biết. Ở trước

mặt Lâm Cẩn Dung, mặc kệ theo phương diện nào, hắn càng không thể để mất mặt.



Hắn suy nghĩ chuyện này lặp lại mấy lần, rất nhiều chỗ

như lọt vào trong sương mù, thật sự không nghĩ ra, không khỏi mặt dày hướng Lâm

Cẩn Dung thỉnh giáo: “A Dung, khi đó làm sao nàng có thể dự đoán được không thể

mở mao hạt chức phường? Không phải nàng nghe thấy tin tức gì đó, lập tức đoán

ra ư?”



Lâm Cẩn Dung đang xem xét chi tiêu cày bừa cần dùng

trong vụ xuân, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên phủ nhận: “Chàng đừng cho rằng

ta thần thánh, ta nào biết cái gì, có năng lực đoán được cái gì? Không phải đã

từng cùng các chàng thương lượng sao, mao chức phường là để dụ dỗ hắn, mao hạt

dát vàng dệt nổi chờ lão Phương đến thu hàng thì sẽ gậy ông đập lưng ông, khiến

bọn họ tổn thất. Cộng thêm việc này là trời muốn tung lưới bắt bọn họ, mà cũng

không phải là ta đoán ra. Mở mao chức phường vốn thật sự không nghĩ tới.” Một

câu nói hoàn toàn phủi sạch sẽ mọi liên quan.