Thế Hôn

Chương 317 : Kiếp này

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


“Đã là thời loạn thế, đương nhiên phần lớn thân bất do

kỷ, có lẽ mất tánh mạng, có lẽ tới chậm, đều có khả năng cả.” Lục Giam mày càng

nhăn lại, đem tay áo nhẹ nhàng lau lệ trên mặt Lâm Cẩn Dung: “Nàng từ đâu nghe

thấy chuyện xưa như vậy?”



Lâm Cẩn Dung không đáp, chỉ hỏi hắn: “Mẫn Hành, nếu là

chàng, chàng sẽ như thế nào?” Mặc dù hiểu được Lục Giam kiếp này và Lục Giam

kiếp trước không giống nhau, cũng không biết được kiếp trước Lục Giam có tâm

tình thế nào, rốt cuộc gặp phải chuyện gì; Mặc dù đáp án này, nàng từ lúc biết

được Lục Tích là dạng người gì, từ lúc cùng Lục Giam tách ra hơn nửa năm đã mấy

lần suy nghĩ cùng cân nhắc, nàng đã ẩn ẩn đoán được, nhưng giờ phút này, nàng

vẫn muốn biết hắn sẽ làm như thế nào.



Vì sao lại hỏi vấn đề này? Hắn không muốn nhắc đến

chuyện xưa bi thảm, cũng không thích lôi hai người đặt vào tình cảnh như thế,

Lục Giam lòng tràn đầy không thoải mái, bất đắc dĩ đến cực điểm, có tâm không

muốn đáp lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt mang lệ cùng chờ mong của Lâm Cẩn Dung,

không biết tại sao lại có vài phần mềm lòng, liền ôn nhu nói: “Nếu như là ta,

ta đã cưới nàng, mặc dù là không thích, cũng sẽ không làm điều bất tín bất

nghĩa, không bằng súc sinh như thế.”



Dưới ánh mộ quang, ánh mắt Lục Giam đen nhuận như trân

châu, trong biểu tình mang theo vài phần sủng nịch cùng không thể nề hà, ngữ

khí vừa mềm mại lại ôn hòa. Lâm Cẩn Dung nhìn hắn, ngàn vạn tư vị trong lòng,

ngàn vạn lời muốn nói tỉ mỉ, chung quy cũng chỉ khe khẽ thở dài, đối với Lục

Giam mỉm cười: “Nói đúng, ta cũng nghĩ như thế. Rốt cuộc là do duyên bạc.” Đó

là một vấn đề vĩnh viễn cũng không có đáp án, cũng là vấn đề vĩnh viễn không

tìm ra chân tướng, bởi vì ai cũng không biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện

gì, càng không thể đi xác minh.



Sống ở kiếp này, hiện tại hắn đối đãi với nàng rất

tốt. Thủy lão tiên sinh từng khuyên nàng, lấy việc nên suy nghĩ về mặt tốt của

nó; Chư tiên sinh cũng nói, nhân sinh trên đời bất quá ngắn ngủi như vậy, muốn

tự tại thế nào thì cứ như thế đi; Chư sư mẫu thì đã sớm giãy khỏi nhất mẫu nhị

phân vụn vặt trong nhà, đem ánh mắt đặt tại thế giới bên ngoài. Nàng mặc dù

không thể so với bọn họ có cơ trí có năng lực, nhưng có thể dựa vào sức lực của

chính bản thân, làm nhiều việc có ích mà không phải sống uổng phí một kiếp, rồi

lặng yên không một tiếng động chết đi, giống như bờ sông sắc lẹm này, bị nước

bào mòn, không còn ai nhớ rõ bộ dạng của nó nữa.



Lâm Cẩn Dung nắm tay Lục Giam: “Hài của ta cùng chây

váy đều ướt đẫm, khó chịu quá, đồ của chàng cũng bị ướt rồi sao?”


Lục Lương quay đầu nhìn, nhưng vẫn thấy bóng dáng mơ hồ đứng ở chỗ đó, liền

thối một ngụm: “Quả nhiên không phải người tốt! Thực bị dọa còn không chạy trối

chết đi, đứng ở chỗ này làm cái gì? Năm đó hạ nhân đi theo Phạm đại quản sự vào

Nam ra Bắc buôn bán, các loại kỹ xảo đều đã gặp qua. Người này không phải muốn

trộm vặt thì đúng là muốn lừa gạt người.”



Lục Giam cười, thấp giọng nói: “Xuất môn bên ngoài, phải

dựa vào người có tâm nhãn, giúp đỡ lẫn nhau. An toàn đến nơi, đều có trọng

thưởng.”



Một câu nói khiến Trường Thọ cùng Lục Lương đều thập

phần vui mừng, hầu hạ càng thêm cẩn thận. Một lát sau, tới cửa lữ điếm, xa xa

chỉ thấy có mấy người vây quanh trước cửa, điếm chủ kêu khổ thanh âm sắc nhọn:

“Vận khí không tốt a, quan sai nếu là đến đây, các vị khách quan cần phải làm

chứng cho tiểu lão nhân a, hắn không phải khách nhân của tiểu lão nhân a, sinh

tử càng không có liên quan tới tiểu lão nhân mà.”



Vừa rồi tiểu tử choai choai kia nói cái gì xác chết

vùng dậy, hay là cùng chuyện này có liên quan? Lục Giam không khỏi dừng lại

cước bộ, bảo Trường Thọ: “Ngươi đi nhìn xem là chuyện gì xảy ra.”



Trường Thọ cũng là người thích xem náo nhiệt, lập tức

liền rẽ đám người đi lên xem, hỏi thăm người xung quanh rồi đến bẩm báo Lục

Giam: “Là một hán tử, không biết từ nơi nào đến đây, vừa đi đến lữ điếm này,

người khác liền hô một tiếng sắp chết rồi. Chủ điếm sợ hắn chết ở chỗ này, bảo

tiểu nhị đuổi hắn đi, nhưng tiểu nhị đều ngại hắn trên người bẩn thỉu thối

hoắc, lại sợ xui, không chịu động thủ.” Hắn khoa tay múa chân: “Trước ngực có

lỗ thủng lớn, đều sinh giòi bọ, cũng không hiểu còn sống được bao lâu.”



Lục Giam không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ là khách

thương bị cường giả cướp bọc?” Hắn tuổi trẻ can đảm, lại mới vừa vào con đường

làm quan, tự hỏi đối với loại chuyện này là không thể khoanh tay đứng nhìn, lập

tức liền muốn đi xem đến tột cùng. Vừa rồi chủ điếm kia cũng muốn tìm hắn làm

chủ, thấy hắn đến, liền thỉnh hắn đi qua: “Thỉnh cầu Lục lão gia thay tiểu nhân

làm chủ.”



Một hán tử nằm ở trên đất, xiêm y sớm đã không thể

nhận ra màu sắc, trước ngực có một lỗ hổng lớn, sớm thối rữa không chịu nổi,

thối không thể ngửi. Lục Giam nhíu nhíu mày, lệnh Trường Thọ cầm đèn lồng chiếu

lên mặt người nọ, đã thấy trên trán có vết phỏng, lại vừa trông thấy gương mặt

kia, không khỏi lắp bắp kinh hãi.