Thế Hôn
Chương 322 : Quý trọng
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Đến kinh ngày thứ bảy, Trường Thọ tìm đến, nói Vương
Lập Xuân còn sống, ngày thứ ba hạ sốt, ngày thứ năm đứng lên đi lại, ngày thứ
sáu liền đuổi hắn đi, hắn nhớ kỹ Lục Giam đã phân phó, không dám hỏi nhiều,
không dám nhiều lời, chỉ thanh toán tiền phí nghỉ ngơi và thuốc men xong xuôi,
lại đem mấy lượng bạc lúc trước Lục Giam đặt ở trước mặt Vương Lập Xuân, nói rõ
là cho hắn về thăm lão mẫu. Vương Lập Xuân im lặng ngồi một lát, không chút
khách khí ôm vào trong lòng, rồi đi về phòng ngủ.
Trường Thọ nói đến vẫn còn oán giận: “Chưa thấy qua
người như vậy, ngay cả câu khách khí cảm tạ đều không có. Nô tài ngày thường
đưa thuốc đưa cơm cho hắn nếu chậm trễ một chút, còn bị hắn xem thường a.”
“Cần gì cùng hắn so đo.” Lục Giam bất quá chỉ mỉm cười
rồi quăng việc này ra sau đâu, thời gian nhàn hạ thì chuyên tâm chủ định dẫn
Lâm Cẩn Dung đi chơi du ngoạn xung quanh.
Trong kinh là một nơi chốn phồn hoa khác biệt, Lâm Cẩn
Dung đi theo Lục Giam, thấy đèn rực rỡ sáng bừng cả đêm; thưởng thức qua các
màn xiếc ảo thuật náo nhiệt tân kỳ; Dưới ánh trăng sáng tỏ ban đêm cùng nhau
dắt tay đi qua ngõ nhỏ im lặng, tham dự mấy dạ yến của các phú hộ nghe mấy khúc
ca xướng mới mẻ; Hoặc là ngồi trong nhã gian của một trà tứ u tĩnh, khẽ vén lên
rèm cửa sổ, xem bảo mã hương xe qua lại trên đường, phô kim điệp thúy, cửa hàng
buôn bán, lưu hương tất tả; Cũng từng ở lúc thời tiết nhẹ nhàng, cầm ô lớn bằng
thanh bố, đi dạo ven sông ở Mặc thành, tĩnh lặng ngắm cây cối ở trên cao bị mưa
gió quất ẩm ướt, tường thành làm bằng đá thanh chuyên bị rêu xanh bám đầy.
Đúng là điềm tĩnh an ninh thanh thản chưa bao giờ có,
Lâm Cẩn Dung say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.
Đợi cho chư bàn sự vụ đều an trí thỏa đáng, Lục Giam
bắt đầu làm việc, khi Lâm Cẩn Dung đại khái đã quen thuộc với hoàn cảnh mới, dĩ
nhiên đã vào tháng 7.
Một ngày sau giữa trưa, Lâm Cẩn Dung ngủ hơi nhiều,
lúc dậy không có tinh thần, mệt mỏi tựa vào tháp phía trước cửa sổ nghỉ ngơi,
Anh Đào bưng bát ô mai ướp lạnh đến, nói: “Thiếu phu nhân uống một bát đi, mát
mẻ mới có tinh thần.”
Nước ép ô mai trong bát lưu ly sáu cạnh hình thoi tỏa
ra sắc màu tím sẫm, đá múc trên đó còn chưa tan hết, trong suốt sáng lạn, làm
Hai người kia biết hắn đến kinh thành không lâu, không
biết phong tục nơi đây, liền kiên nhẫn cùng hắn giải thích: “Ngày mai là Thất
Tịch, đây là thời tiết để vui chơi, nữ nhân và hài tử đều thích nhất ngày này.
Lục Giáo Thư Lang nếu cảm thấy hứng thú, không ngại đi một chút nhìn xem.”
Lục Giam liếc mắt một cái liền thấy được một tượng đất
nhỏ, tượng đất đó dùng vật liệu gỗ làm bệ, trên người mặc sa la váy bào tinh tế
hai màu hồng và lá cây, trên đầu cài kim châu nha thúy, phá lệ tinh xảo cẩn
thận. Lại thấy dùng sáp ong tạo thành phù nhạn, uyên ương, cá rùa linh tinh di
động trên nước, màu sắc rất đẹp mắt. Không khỏi thầm nghĩ, Lâm Cẩn Dung nhất
định sẽ thích mấy thứ này. Liền cáo từ hai vị đồng sự, trước mua tượng đất nhỏ
kia, lại dọc theo ngã tư đường, nhất nhất nhìn qua, vừa đi vừa mua, cốc chén,
hoa quả, quả thực đa dạng, hương liệu, linh tinh, tất cả đều mua về hết.
Đi đến phía trước, nhìn thấy có người bán cành hoa sen
đôi, rõ ràng là làm giả, Lục Giam cũng không chê, cười tủm tỉm mua về. Chính
hắn muốn giữ phong độ thể diện, toàn bộ nhét vào trong tay Trường Thọ, rả rích
đi tới đằng trước, đáng thương cho Trường Thọ, cầm một đống đồ đầu đổ mồ hôi,
còn phải giơ cao một tay cầm cành hoa sen, trong lúc nhất thời hận không thể
chính mình ba đầu sáu tay mới tốt, không khỏi rầm rì, lạch ba lạch bạch, kêu hộ
vệ đi sau lại đây hỗ trợ.
Lục Giam về nhà đã là đầu giờ dậu, tới hậu viện, thấy
Lâm Cẩn Dung một mình ngồi ở dưới gốc cây bồ đào, cúi đầu thêu thùa xiêm y cho
hắn, trên bàn đá bên cạnh có bày một bình trà cùng một mâm dưa và trái cây,
hiểu được là chờ hắn về nhà để ăn, không khỏi trong lòng tràn đầy ngọt ngào,
giống như hiến vật quý đem cành hoa sen từ sau lưng đưa đến trước mặt Lâm Cẩn
Dung.
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, nhẹ giọng
nói: “Chờ chàng đã lâu rồi.”
Lục Giam mặt mày nhất thời lưu quang tràn đầy, thấp
giọng nói: “Ta mua rất nhiều thứ cho nàng, ăn cơm chiều xong chúng ta cùng nhau
xem.”
Lâm Cẩn Dung ôn nhu gật đầu: “Được.” Bởi vì ngọt ngào
khó có được, cho nên càng phải thêm quý trọng.