Thế Hôn

Chương 327 : Không tin

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Ngoài cửa sổ mưa thu vẫn rơi không ngớt, lá cây bồ đào

bị quật “Xoát xoát” rung động khiến trong phòng càng thêm lạnh lẽo, Lâm Cẩn

Dung nắm thật chặt phi bào tố cẩm trên người, rũ mắt cầm ngân trâm chọn lựa bấc

đèn.



Lục Giam ngồi ở đối diện, trầm mặc nhìn nàng. Dưới ánh

nến, nàng da thịt ôn nhuận, mặt mày bình thản, nhưng hơi hơi mím môi tiết lộ

cảm xúc chân thật của nàng. Mặc dù không thể nói là thực phẫn nộ, cũng là thập

phần mất hứng. Nếu hắn không mở miệng, nói vậy nàng cũng sẽ không chủ động mở

miệng, sự tình chung quy cần phải giải quyết, Lục Giam thở dài, hỏi: “Là oán

trách ta lừa gạt nàng sao?”



Lâm Cẩn Dung ngừng tay, giương mắt nhìn thẳng hắn:

“Đúng.”



Nàng trực tiếp như thế, Lục Giam nhất thời không biết

nên nói tiếp thế nào, trầm mặc một lát, rồi nói: “Hiện nay việc quan trọng nhất

chính là dưỡng thai, ta cuối cùng chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi. Cùng nàng

thương lượng, thì nàng lại không nghe.”



Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, tiếp lời hắn: “Cho nên đành phải

ra hạ sách này. Ta tình nguyện lúc trước chàng đừng đồng ý với ta làm gì. Làm

không được, thì cũng đừng đáp ứng.”



Thật sự là hắn thất tín, Lục Giam cũng không biết phải

biện giải thế nào, sau một lúc lâu lại nói: “Mở cửa hàng không đơn giản giống

như nàng nghĩ, cửa hàng ở phố Phan Lâu, có nhà nào mà sau lưng không có người

chống đỡ? Huống chi, trong kinh không thể so với Bình châu, làm gì cũng có luật

lệ đi kèm, không phải muốn mở thì có thể mở, cũng không phải muốn kinh doanh

tốt là có thể làm tốt.”



Lâm Cẩn Dung vẫn nhìn hắn, nhìn khiến hắn không được

tự nhiên, mới thật yên lặng nói: “Mẫn Hành nói đúng, xác thực không dễ dàng. Ta

lúc trước cũng đã từng hỏi thăm, biết trong kinh mở cửa hàng khó khăn, nhưng

đầy một cửa hàng trên phố Phan Lâu, một nửa là thương hành từ phần đất bên

ngoài đến, vẫn có thể mọc rễ ở trong kinh thành, trở nên giàu có. Mấy phố phụ

cận, cũng có vô số dân chúng, mở vô số tiểu điếm, sinh ý thịnh vượng, áo cơm

không lo. Trong kinh quyền quý lớn nhỏ vô số, nhưng thực ra không phải từng nhà

đều có thể kinh doanh. Lại luận đến luật lệ đi kèm, ta cũng không phải chưa

từng bảo Tống Bằng đi hỏi thăm, nhờ người chỉ dẫn. Mặc dù ta chưa từng tự tay

mở cửa hàng, nhưng chuyện đối ngoại từ trước đến nay luôn học hỏi, hiểu biết,

vốn không đến mức luống cuống không chu toàn.”
nàng không phải kẻ yêu tiền thành bệnh.



Có phải vậy hay không? Tin hay không? Hắn thật tình

đối đãi với nàng tốt và việc hắn có thể bảo hộ nàng hay không, kỳ thật là hai

việc hoàn toàn khác nhau.



Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm mặt bàn sau một lúc lâu,

mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Giam nghiêm túc đáp: “Chàng không cần làm ầm ỹ với

ta, ta muốn sống hạnh phúc với chàng, không muốn cùng chàng tức giận, hy vọng

mỗi ngày đều khoái hoạt vui vẻ. Nhưng cửa hàng này ta không thể không mở. Chàng

còn nhớ rõ lúc trước Ngô Tương hỏi ta có chí hướng gì không? Lúc ấy ta không

thể không biết xấu hổ mà nói ra, bởi vì không chắc có thể thực hiện được hay

không, cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ. Hiện tại chỉ có hai chúng ta, ta cũng không

sợ chàng chê cười, ta muốn xây dựng một nhà tình nghĩa, dựa vào lực lượng của

bản thân giúp những nữ tử bần hàn như Hà thị, Cẩm cô, để các nàng không chịu lẻ

loi hiu quạnh, bị người nhà ghét bỏ, thế nhân vắng vẻ, lánh xa đau khổ. Thân là

nữ nhi, sinh ra ở nhà nghèo hèn, không phải lỗi của các nàng.”



Lục Giam kinh hãi, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung thần sắc

còn có chút khác thường, bởi vì tức giận mà môi đang mím chặt cũng chậm rãi

trầm tĩnh lại.



Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc thả lỏng, liền nhẹ

nhàng cầm tay hắn đặt trên bàn, thấp giọng nói: “Mẫn Hành, chàng là nam nhân,

thường xuyên hành tẩu bên ngoài, kiến thức so với ta rộng lớn hơn, chàng vốn

phải biết rõ hơn ta, bởi vì gia bần vô lực khiến bao nhiêu nam nhân nữ tử chịu

khổ, nam nhân cũng đành thôi, nữ tử thì vô cùng đáng thương! Ta biết sức lực

của ta rất nhỏ, cũng biết cần rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng đây vẫn

là chí hướng của ta, giống như các chàng muốn kiến công lập nghiệp, nổi tiếng

trong thiên hạ vậy. Hy vọng chàng có thể thông cảm ta.”



Lục Giam đột nhiên kéo tay nàng ở bên môi nhẹ nhàng

hôn một cái, thấp giọng nói: “A Dung, nàng làm ta hổ thẹn.”



Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Lục Giam nói:

“Nhưng mà, xây dựng nhà tình nghĩa đó là một đại sự, mất rất nhiều thời gian,

cũng không cần gấp gáp, nàng nghe lời ta đi, chậm rãi trì hoãn một thời gian

đi.”