Thế Hôn

Chương 34 : Chuyện xấu 3

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Hoàng di nương lập tức nhận ra Lâm Cẩn Dung bài xích,

liền hướng nàng mỉm cười, nói: “Phu nhân, đã đến giờ cơm trưa, tì thiếp đi xem

lão gia nơi đó thế nào.”



“Ta nay có nhiều việc phải lo nghĩ, không rảnh bận tâm

lão gia, ngươi hầu hạ lão gia cho tốt chính là bổn phận của mình.” Đào thị hơi

hơi gật đầu, để nàng rời đi.



Lâm Cẩn Dung thu liễm thần sắc nghi hoặc, cười hì hì

đi đến bên cạnh Đào thị ngồi xuống, một tay giúp Lâm Cẩn Âm vén một ít tóc dài

xõa xuống bên tai, một tay nắm tay Đào thị, nói: “Nàng ta sao lại ở đây?”



Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Cẩn Âm âm thầm kéo kéo tay

áo, lại nhìn Đào thị, Đào thị thần sắc vui vẻ giảm đi ba phần, thản nhiên nói:

“Nàng ta sao, mấy hôm nay ngày ngày đều tới đây thỉnh an, ta khi nào rảnh thì

nàng sẽ chờ tới khi đó. Ngũ thiếu gia cũng tới thỉnh an dù sớm hay muộn, tuân

thủ nghiêm ngặt lễ nghi. Ta nếu không để cho nàng ta vào phòng, cả nhà cao thấp

chẳng phải sẽ nói ta ỷ vào mình đang mang thai mà ép buộc người khác?”



Lâm Cẩn Âm cũng hiểu được Lâm Cẩn Dung lo lắng điều

gì, vội nói: “Nàng ta thật sự quy củ, chưa từng làm loạn, mỗi ngày lưu lại cũng

không lâu, đều đến giờ này sẽ rời đi, bằng không cũng sẽ không để nàng vào mấy

ngày qua.” Nghe khẩu khí này, chắc hẳn thời gian này nàng cũng dõi mắt trông

chừng.



Hoàng di nương dù muốn giữ quan hệ tốt với các nàng,

cũng không nhất thiết phải gần gũi như vậy, tất nhiên là có điều gì khác. Lâm

Cẩn Dung trong lòng ngờ vực vô căn cứ, cũng không dám trước mặt Đào thị tiếp

tục truy vấn, chỉ cố nghiêm mặt ra vẻ không để tâm, khoa trương kể lại tình

cảnh Lâm Thận Chi vừa rồi ở Thính Đào cư đọc sách viết chữ nhăn mặt cho Đào thị

nghe, dỗ Đào thị vui vẻ.



Đào thị tay đang phủ lên bụng, tạm thời quên đi chuyện

phiền lòng, cười vô cùng ngọt ngào: “Thất đệ nói đây sẽ là đệ đệ. Cũng không

biết nó nói có đúng hay không đây.”



“Nhất định là đúng.” Hai tỷ muội đều cười nói với

nàng, nhưng đều thấy trong mắt nhau một tia sầu lo.



Dùng xong cơm trưa, Đào thị mệt nhọc nghỉ trưa.



Lâm Cẩn Dung nói: “Nếu đã được ra ngoài, ta sẽ đi đến
nghĩ tới muốn tìm mấy câu để nói qua loa, chợt nghe Lâm Cẩn Âm nói: “Gần đây

muội làm sao vậy? Sao nói nhiều câu kỳ quái như vậy? Tuy rằng trên nữ giới viết

như vậy, nhưng làm thê tử ai không có tư tâm? Ai có thể dễ dàng buông tha?”



Nàng có thể mặc kệ, tình thế thân phận bức bách, không

thể không lập gia đình, nàng gả đi cũng không thể phụ thuộc vào hoàn toàn nhà

mẹ đẻ, nhi tử sinh ra để về sau săn sóc mình lúc về già, về phần trượng phu thì

sao…… Nam nhân giống như Tam lão gia, thì cứ coi như là đồ chơi, lúc cần dùng

thì dùng lúc không cần thì thôi, cần gì để ở trong lòng? Hắn thích tiểu thiếp,

cứ để cho hắn cưới 8 người 10 người, náo nhiệt cho hắn chết. Nhưng lời này quá

mức kinh thế hãi tục, không thích hợp với nữ tử ngoan hiền như Lâm Cẩn Âm,

huống chi Lâm Cẩn Âm tương lai cũng không thể dùng được thủ đoạn này. Lâm Cẩn

Dung vểnh vểnh lên khóe môi: “Không có gì, chính là ngày đó nghe thấy Lục Luân

nói những lời này, cảm thấy vừa vặn có thể dùng tới, liền lôi ra thôi.”



Lâm Cẩn Âm sầu lo nhìn về phía nàng: “Tiểu tử hỗn đản

Lục Luân kia không biết quy củ, muội không nên qua lại với hắn, nghe hắn nói

bừa.”



Lâm Cẩn Dung không lên tiếng, lại lần nữa giương mắt

nhìn trời. Muốn bảo Đào thị an tâm, duy trì tình trạng hiện nay, không để mĩ

thiếp kia vào cửa, nhưng nàng cùng Lâm Cẩn Âm thật sự không thể quản được

chuyện trong phòng của Tam lão gia, phải làm sao bây giờ?



Vừa chớp mắt nhìn thấy Cung ma ma ngồi ở cửa phơi nắng

thành thạo may váy xiêm y, Lâm Cẩn Dung vội hướng Lâm Cẩn Âm ra hiệu, cười tủm

tỉm đi ra ngoài tìm Cung ma ma nói chuyện, nói bóng nói gió, chỉ muốn biết Đào

thị đến tột cùng đang có chủ ý gì.



Cung ma ma nghe nói hai vị cô nương lo lắng việc này,

mặc dù cảm thấy không tiện mở miệng, nhưng cũng có thể hiểu tâm tình của các

nàng, liền nói phong phanh một chút cho các nàng nghe: “Cũng đừng quá lo lắng.

Mấy ngày nay Cữu phu nhân cũng gửi thư nói với phu nhân không ít, phu nhân vẫn

còn biết nặng nhẹ. Lúc này tất nhiên không thứ gì quan trọng bằng tiểu thiếu

gia trong bụng nàng.”



Lâm Cẩn Âm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lâm Cẩn Dung vẫn

ẩn ẩn có chút bất an cùng bất lực, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trời xanh phù

hộ mẫu tử Đào thị bình an, lại quyết định không có việc gì sẽ tới khuyên nhủ

Đào thị.