Thế Hôn

Chương 384 : Sơ hở

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Ai biết Lâm Ngọc Trân này lại tức giận chỗ nào đây?

Tính tình của Lâm Ngọc Trân, từ trước đến nay hễ tức giận với người khác, thì

nhất định phải phát tiết, bảo nàng nhẫn nhịn, thật giống như muốn giết nàng

vậy. Lâm Cẩn Dung cười một cái, quăng chuyện này sang một bên, cùng Lục Luân

vừa dạo bộ vừa đàm luận.



Lục Luân nghe nàng nói qua tình hình, cảm thán một

hồi, đem Nghị Lang trả lại Phan thị, nói: “Hắn buồn ngủ rồi, ta muốn chơi đùa

với hắn cũng không được. Đây là lễ gặp mặt, chờ hắn lớn lên thì cho chơi sau.”

Vừa nói vừa từ trong lòng lấy khối ngọc bội làm bằng dương chi bạch ngọc hình

cỏ linh chi, dễ dàng ném gọn vào trong lòng Đậu Nhi.



Đậu Nhi cuống quít bắt được, đưa cho Lâm Cẩn Dung xem,

Lâm Cẩn Dung nghiêng mắt nhìn, thấy khối ngọc bội này chất ngọc không chỉ ôn

nhuận, chạm trổ cũng rất đẹp, hiểu được giá trị xa xỉ, nhưng bộ dạng này của

Lục Luân, đúng là nửa điểm không thèm để ý, trong lòng không khỏi hơi hơi tức

giận, hàm chứa cười chậm rì rì nhìn chằm chằm Lục Luân nói: “Ngũ thúc, lại nói

tiếp, ta ở kinh thành vừa mới quen một vị họ Chu phu nhân, nhi tử nhà nàng ở

Khắc châu làm phụ tá cho Hùng tướng quân của đệ, tên là Chu Anh, tự Mục Thanh,

nói vậy hẳn là đệ cũng biết.”



Nàng mặc dù không biết vị tướng quân ở Khắc châu này

có thật sự mang họ Hùng hay không, nhưng nghĩ đến Lục Luân muốn gạt không chỉ

một người, tất nhiên đã chuẩn bị chu đáo, tìm hiểu rõ ràng, cho nên hắn đã đi

qua Khắc châu, tướng quân này nhất định họ Hùng, tình huống đại khái ở Khắc

châu hắn nhất định là biết. Nhưng nếu nàng nhắc tới một nhân vật nhỏ này, chắc

gì hắn đã biết.



Lục Luân muốn nói bản thân không biết người này, nhưng

không thể nào nói nổi, hắn mượn thân phận thân binh của tướng quân, sao có thể

không biết phụ tá của tướng quân đây; Nếu nói quen, lại bị Lâm Cẩn Dung hỏi

thăm, trả lời qua lại có chỗ không đồng nhất thì sao. Vòng vo đảo mắt, ha ha

cười: “Đương nhiên có biết. Bất quá tính tình hắn quái gở, không thích ở chung

một chỗ với chúng ta.” Hắn nghĩ rằng, đây đúng là câu trả lời vạn vô nhất thất,

triều đại trọng văn khinh võ, không câu nệ người đọc sách thanh cao, mà đa số

đều khinh thường quân nhân.



Lâm Cẩn Dung cười, thấp giọng nói: “Mẫu thân hắn cũng

nói hắn có chút thanh cao.”



Thấy mình nói trúng, Lục Luân vui vẻ: “Đúng là hắn là

người đọc sách a, đương nhiên khinh thường mấy người thô lậu như chúng ta.”

Thêm mắm thêm muối vài chuyện, thấy Lâm Cẩn Dung coi như hứng thú nghe, liền

ngầm nhẹ nhàng thở ra.


thần sắc giận dữ, không nói được một lời đi vào. Phương ma ma gắt gao đi theo

phía sau, liều mạng hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt.



Lâm Ngọc Trân ngồi xuống bên cạnh chậu than, ánh mắt

đảo qua, Phương ma ma liền thở dài, phân phó nhóm tiểu nha hoàn: “Đều đi ra

ngoài.” Bản thân thì đóng cửa lại đứng đó canh.



Lâm Cẩn Dung tự tay dâng trà cho Lâm Ngọc Trân: “Cô cô

đây là làm sao vậy?”



Lâm Ngọc Trân nói: “Ta không uống, mới uống đầy một

bụng nước từ chỗ của lão thái thái.” Cũng là nàng hướng lão thái thái oán giận

Lục Kiến Tân không biết sự, vội về chịu tang cũng muốn mang theo cơ thiếp,

không sợ người ta chê cười sao, vì vậy không muốn an bài chỗ ăn ở, Lục lão phu

nhân không muốn nghe, chỉ bảo nàng uống nước.



Lâm Cẩn Dung thấy nàng không uống, liền đặt chén trà

xuống, im lặng đứng ở một bên, chờ nàng mở miệng.



Lâm Ngọc Trân chậm chạp không nói, thật lâu sau hít

một tiếng, nói: “Ta đây là đời trước đã tạo nghiệt mà.” Nói xong lã chã rơi lệ,

lại không chịu cho Lâm Cẩn Dung thấy, nghiêng mặt, rút khăn tay ra lặng lẽ lau

mắt.



Lâm Cẩn Dung vò một cái khăn nóng, im lặng đưa qua. Lâm

Ngọc Trân tiếp nhận, lau hai cái, khống chế không được, đem mặt vùi vào trong

khăn, cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.



Lâm Cẩn Dung do dự một lát, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng

Lâm Ngọc Trân. Muốn nói an ủi, nàng thật sự là nói không nên lời, loại chuyện

này, dù gì cũng không thể an ủi.



Phương ma ma nghe được thanh âm, khẩn trương ló đầu

vào, rồi lại lui ra ngoài.



Tính tình của Lâm Ngọc Trân rất kiên cường, rất nhanh

liền nhịn xuống, đã có chút ngượng ngùng, không chịu đối mặt với Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung làm bộ như không có việc gì, một lần nữa vò khăn nóng đưa qua,

nói: “Ta đoán Mẫn Hành cũng mau tới rồi, vừa mới an bài người quét tước phòng

ốc.”



Lâm Ngọc Trân hấp cái mũi, thản nhiên nói: “Công công

con cũng sắp trở lại rồi.”