Thế Hôn

Chương 387 : Xinh đẹp

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh quẩn ở chóp

mũi, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua quần áo tiến vào da thịt, Lâm Cẩn Dung nhịn

không được một tay vòng quanh thắt lưng Lục Giam, dán mặt lên trước ngực hắn.

Lục Giam chỉ cảm thấy một ấm áp từ chỗ nàng và Nghị Lang dán lên người hắn như

thủy triều xâm nhập tới toàn thân, thấu đến tận đáy lòng, nhịn không được càng

dùng thêm lực, chặt chẽ ôm mẫu tử Lâm Cẩn Dung vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu

Lâm Cẩn Dung một cái, lại hôn lên trán Nghị Lang một cái.



Một nhà ba người dựa sát vào nhau một lát, Lục Giam bế

Nghị Lang, ôm lấy Lâm Cẩn Dung hướng tới tháp: “Chúng ta ra bên kia ngồi xuống,

trò chuyện.”



Trong lúc để tang, phải giữ quy củ. Lục Giam cũng

không dám ôm Lâm Cẩn Dung lâu, liền đem Nghị Lang đặt ở trên tháp, tùy ý cầm đồ

chơi đùa với hắn, phu thê hai người ngồi ở bên tháp thấp giọng trao đổi nhiều

chuyện, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra ôn

nhu cùng thân thiết.



Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Lục Giam đứng dậy

nói: “Tối nay ta muốn gác đêm cho tổ phụ, ta phải đi tắm rửa.”



Lâm Cẩn Dung vốn định khuyên hắn nghỉ ngơi một ngày

lại đi, nhưng hiểu được tình cảm của hắn và Lục lão ông không giống bình

thường, nghĩ rằng khuyên nhủ không được, càng biết Nhị phòng đang nhìn chằm

chằm, nếu hắn không đi, không chừng ngày mai sẽ truyền ra đàm tiếu khó nghe gì

đó. Lập tức cũng không khuyên hắn, chỉ cầm bao đầu gối mình làm cho hắn đưa

qua: “Nhớ đeo vào, nếu phải lạy bái cũng tốt, thức đêm dùng để ngồi cũng tốt,

có che chở, cũng không đến mức phải chịu tội.”



Lục Giam tiếp nhận cái bao đầu gối, do dự một lát,

nói: “Tạm thời ta không muốn dùng.” Hắn cảm thấy hắn quỳ lạy Lục lão ông là tẫn

hiếu, dùng bao đầu gối này cảm thấy không thành tâm.



Khó trách Lục Luân sẽ nói hắn không cần thiết sẽ không

dùng. Cũng đúng, người khác nhau thì suy nghĩ cũng khác nhau, Lâm Cẩn Dung cười

nhẹ, thu hồi bao đầu gối: “Thời tiết lạnh, trong nhà mọi người đều dùng…… Cho

nên ta mới làm cho chàng, chừng nào chàng muốn dùng, thì cứ sai người tới lấy.”



Lục Giam vốn cảm thấy bản thân kiên trì không cần bao

đầu gối là đúng, cũng hẳn nên vậy, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung có chút miễn cưỡng

ngược lại cảm thấy dường như cô phụ ý tốt của nàng, hơi băn khoăn: “Ta không

phải là nói không tốt, nàng làm thực vất vả, nghĩ đến thực chu đáo, chính là

cảm thấy……”



Lâm Cẩn Dung thay hắn để ý quần áo, đánh gãy lời hắn:

“Ta đều hiểu được, chuyện nào chàng muốn làm thì cứ đi làm, nhưng không đủ tháo

vát chống đỡ, nếu tổ phụ dưới suối vàng có biết, biết chàng tổn hại sức khỏe
trước cô cô từng nói qua với A Vân, cái gì cơ thiếp cũng chỉ như gà cẩu thôi,

vì loại sự tình này tức giận tổn thương bản thân, thật sự là mất nhiều hơn

được. Người xuất thân dòng dõi thư hương, là phu nhân chính thất được cưới hỏi

đàng hoàng, là quan mệnh phụ, cùng công công đã có nhiều năm phu thê, có nhi có

nữ có tôn tử, ở nhà hầu hạ công công bà bà, lại thay công công giữ đạo hiếu, ai

có thể so sánh với người? Người bị bệnh, nhưng phải cẩn thận người nói loạn nói

láo rằng người không thể dung nổi người ta.”



Lời này Lâm Ngọc Trân thích nghe, cũng không thể thừa

nhận nàng là vì việc này mà giả bệnh, làm như không có việc gì ngồi xuống, xoa

xoa thái dương, nói: “Con cũng quá xem thường ta, như vậy thì tính là cái gì?

Cũng xứng rơi vào mắt ta sao? Xách hài cho ta cũng không đáng!” Ngược lại lệnh

Phương ma ma: “Tiến vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, bảo bọn họ chuẩn bị cơm

canh nóng chờ Đại lão gia trở về.”



Lâm Cẩn Dung biết nàng sẽ không xen vào chuyện ở Thu

hoa viện nữa, nhưng cũng không đi đâu khác, ngồi đây cùng nàng nói chút nhàn

thoại.



Lúc chạng vạng, Phương Linh bước nhanh tiến vào: “Phu

nhân, Đại lão gia về rồi! Nhị gia đã tới đại môn trước.”



Lâm Cẩn Dung vội giao Nghị Lang cho Phan thị ôm, nâng

đỡ Lâm Ngọc Trân ra bên ngoài. Đến nhị môn, thấy đám người Lục Kiến Trung dĩ

nhiên tất cả đều chờ ở nơi đó. Tống thị thấy bà tức hai người tới đây, ý vị

thâm trường nhìn các nàng một cái.



Hai cỗ xe ngựa đứng ở nhị môn, Lục Giam tiến ra mở cửa

xe thứ nhất, thấp giọng nói: “Con thỉnh an phụ thân, phụ thân một đường mệt

nhọc, vất vả rồi.”



Lục Kiến Tân mặc đồ tang, bụng phệ, để ba chòm râu từ

trong xe chui ra, dựa vào tay của Lục Giam bước xuống, ánh mắt vừa chuyển, liền

nhìn rõ ràng tất cả mọi người, giương tay đối với Lục Kiến Trung cùng Lục Kiến

Lập, đột nhiên gọi một tiếng: “Nhị đệ, Tam đệ……” Không đợi hai người đáp ứng, hắn

liền òa khóc, cũng không quản những người khác, trực tiếp đi vào bên trong, vừa

chạy vừa lớn tiếng khóc thét: “Phụ thân! Con bất hiếu a!”



Một đám người vội đuổi theo hắn khuyên nhủ. Lâm Cẩn

Dung đi ở phía sau, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy cỗ xe thứ hai có hai nữ tử

thanh xuân mỹ mạo dáng người mạn diệu mặc quần áo trắng thuần khiết bó tay bó

chân bước xuống, bộ dạng phục tùng rũ mắt đứng ở bên cạnh xe, khiếp đảm hướng

bên này nhìn xung quanh. Thấy Lâm Cẩn Dung nhìn về phía các nàng, liền lấy lòng

hướng Lâm Cẩn Dung cười cười, nói câu vạn phúc, động tác giống như liễu rủ

trong gió vô cùng xinh đẹp.