Thế Hôn

Chương 410 : Làm khó dễ

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Trời vừa sáng, phía chân trời màu lam thẫm liền bị ánh

bình minh nhiễm hồng, khiến sương trắng ở mái ngói ngọn cây nhánh cỏ lóe chút

quang mang.



“So với lúc tuyết rơi còn lạnh hơn.” Lục Kiến Trung ôm

cánh tay, nhàn nhàn nhìn Lục Kiến Lập mò mẩm: “Hôm nay thời tiết thật sự bất

thường, sớm hay muộn đều lạnh muốn chết, giữa trưa lại ấm áp giống như tiết

tháng mười. Tuyết cũng không rơi, lúa mạch non đều bị hỏng.”



Lục Kiến Lập híp đôi mắt kém hướng tới phương xa: “Mùa

đông này sẽ không khô hạn chứ?” Hắn nhớ đến khoảnh đất mình được phân, nếu bị

khô hạn, vậy phải làm sao bây giờ?



Dù sao hắn không có gì, sợ hạn hán là Đại phòng cùng

Tam phòng thôi. Lục Kiến Trung còn có chút vui sướng khi người gặp họa, giả mù

sa mưa nói: “Không thể nào, bằng không đệ sẽ tổn thất nhiều a.” Lại hỏi Lục

Kiến Tân ở một bên: “Đại ca, huynh kiến thức rộng rãi, huynh bảo có thể bị khô

hạn hay không?”



Lục Kiến Tân khép hờ mắt đứng ở một bên, nghe vậy thản

nhiên nói: “Khô hạn cũng không chết được người.” Nói xong vung tay áo lên, nói:

“Mẫu thân đã dậy.”



Vì thế hắn dẫn đầu, mọi người sắp xếp đội ngũ, theo

thứ tự đi vào thỉnh an Lục lão phu nhân, Tống thị nghiêng đầu hỏi Lâm Cẩn Dung:

“Bệnh của bà bà con thế nào rồi, đã đỡ nhiều chưa?”



Lâm Cẩn Dung trên mặt lộ ra vài phần phiền não cùng

mỏi mệt, có chút không tình nguyện nói: “Rồi ạ.” Hai ngày này, Lục Kiến Tân yêu

cầu nàng chạy qua chạy lại giữa Vinh Cảnh cư và sân viện của Lâm Ngọc Trân, làm

ra một bộ dạng vô cùng tất bật.



Tống thị nhẹ nhàng cười: “Cũng may mà con có năng

lực.”



Khi nói chuyện Sa ma ma nâng đỡ Lục lão phu nhân đi

ra, mọi người đều ngừng nói chuyện, tiến lên vấn an. Lục Kiến Tân như cũ tự tay

hầu hạ Lục lão phu nhân dùng cơm, thân thiết hỏi bà đêm qua ngủ ngon không,

thân thể đỡ hơn chưa.



Tống thị liền nhẹ giọng cùng Đồ thị cười nói: “Nhìn

xem Đại bá thật hiếu thuận, cướp hết việc làm của nhi tức chúng ta rồi.”


cận hắn như con cháu trong nhà, coi hắn là phụ tá đắc lực, kết quả hắn lại là

tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Những năm gần đây, hắn dựa vào sự tín nhiệm của

phụ thân ta, kéo bè kéo cánh, làm giả sổ sách, tham ô mưu lợi riêng, không biết

đã chiếm bao nhiêu tiền bạc.” Rồi rất có khí thế ném quyển sổ sách kia vào mặt

Phạm Bao, mắng: “Phạm Bao, chứng cớ vô cùng xác thực, nếu ngươi ngoan ngoãn

nhận tội, ta còn có thể khuyên Đại lão gia nể mặt lão thái gia, sẽ bảo toàn thể

diện cho ngươi, tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, đừng trách ta

không buông tha tiểu nhân xấu xa như ngươi, truy cứu quan phủ.”



Lục Kiến Tân lạnh nhạt ngồi đó, vẫn mị mắt trầm mặc

không nói.



Lục Kiến Lập khẩn trương: “Sẽ không, Phạm quản sự

không phải người như vậy, Nhị ca nhất định nghĩ sai rồi.”



Lục Kiến Trung hơi hơi cười lạnh, thở dài nói: “Tam đệ

a, mọi người đều hiểu được đệ là người thành thật, cho nên tiểu nhân luôn rất

dễ lừa gạt đệ. Đệ bị hắn lừa gạt mà…… Ta đã sớm hiểu được hắn làm chuyện tốt

này, nhưng vì lão phụ thân, vẫn ẩn nhẫn không mở miệng……” Nói tới đây, hắn rớt

ra hai giọt lệ, đầy cõi lòng thương tâm: “Phụ thân bệnh nặng, người lại cực kỳ

tin cậy Phạm Bao, ta cuối cùng vẫn không thể kích thích người……”



Vài tộc lão trao đổi ý kiến, quyết định chỉ xem diễn,

không lên tiếng.



Lục Kiến Trung quay đầu nhìn Lục Kiến Tân, vạn phần

thành khẩn: “Đại ca, huynh nói gì đi?”



Lục Kiến Tân lúc này mới làm ra vẻ kinh ngạc: “Nhị đệ

hỏi ta?”



Lục Kiến Trung có chút tức giận: “Tiểu đệ tất nhiên là

hỏi Đại ca rồi. Huynh là Đại ca, chuyện này còn cần huynh làm chủ mà.”



Lục Kiến Tân gật gật đầu, hỏi Phạm Bao: “Thời điểm lão

thái gia còn sống luôn chú trọng phải khiến người ta phục. Ngươi có lời gì muốn

nói, thì cứ việc nói ra, ta sẽ không oan uổng ngươi.”



Phạm Bao ngang nhiên đứng dậy: “Trên có trời cao, dưới

có nhật nguyệt, ai mới là kẻ tiểu nhân giả nhân giả nghĩa đây. Đại lão gia, ta

muốn cáo trạng Nhị lão gia bất hiếu, bất nhân bất nghĩa làm giả sổ sách, là do

chính hắn làm.”