Thế Hôn

Chương 437 : Thỉnh tội

Ngày đăng: 22:07 21/04/20


Cục diện bế tắc sẽ luôn bị phá vỡ.



Có tiếng bước chân từ bên ngoài thong thả tới gần, mỗi

một bước đều thực trầm ổn, không thấy nửa điểm hoảng sợ kích động, chứng tỏ

người tới cảm xúc rất bình tĩnh. Sẽ không phải là một người nào trong số chủ tử

của Lục gia, hơn phân nửa là hạ nhân không biết tình huống đi đến đây, Lục Kiến

Tân vừa vặn phát tác tức giận trên người đó: “Không có mắt……”



“Nhi tức tiến đến thỉnh tội, khẩn cầu công công tha thứ.”

Lâm Cẩn Dung hợp thời đánh gãy lời của hắn, thần sắc bình tĩnh quỳ xuống trước

cửa, quỳ tự nhiên hào phóng, cũng không thấy nửa điểm kích động. Nàng quỳ trước

hắn, bởi vì hắn là trưởng bối, hắn là phụ thân trên danh nghĩa của Lục Giam, là

công công của nàng, là tổ phụ của Nghị Lang. Càng bởi vì việc này nàng xác thực

có chỗ không đúng – nàng vì đạt tới mục đích, không coi trọng tôn nghiêm của

người đứng đầu một nhà như Lục Kiến Tân. Cho nên nàng phải phủ phục, nhưng

không thể quá đà — không ai so với nàng rõ ràng hơn, kiếp trước Lục Kiến Tân

bất động thanh sắc muốn chiếm toàn bộ đồ cưới của nàng như thế nào.



Lục Kiến Tân thấy rõ ràng là Lâm Cẩn Dung, đầu sỏ gây

nên chuyện, tức giận oán khí tích trữ hồi lâu một tầng lại một tầng bừng bừng

ào ra: “Ai cho ngươi vào?”



Lúc này tiến vào làm cái gì? Lục Giam cũng đưa tới một

ánh mắt không đồng ý với Lâm Cẩn Dung.



Lâm Cẩn Dung hướng Lục Giam vểnh vểnh lên khóe môi,

nhẹ giọng nói: “Công công thỉnh bớt giận. Nhi tức biết, người tức giận bất quá

là nhi tức trước đó chưa từng bẩm báo với người, một mình tự chủ trương. Sự

tình là nhi tức làm ra, không liên quan đến Nhị lang cùng Nghị Lang. Người muốn

phạt nhi tức quỳ ở từ đường, nhi tức liền quỳ, muốn nhi tức nhận lỗi, nhi tức

liền nhận, phạt ra sao cũng đều được. Chỉ nguyện công công bớt giận, đại nhân

đại lượng, tha thứ cho lỗi lầm của nhi tức, đừng đoạt Nghị Lang khỏi nhi tức.”



Hiện tại biết đau lòng rồi sao? Một tiểu nhi tức nho

nhỏ, ỷ vào bản thân có chút tiền, liền dám năm lần bảy lượt khiêu chiến với quyền

uy của hắn, không coi hắn ra gì? Lục Kiến Tân âm thầm cười lạnh một tiếng, nói:

“Trong mắt ngươi không có tôn trưởng, trước bất kính ta, lúc này lại bảo ta

phải đại nhân đại lượng? Lâm thị, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết cái gì là

hiếu đạo, cái gì là lễ tiết hay không?”



Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nói: “Hồi công công, nhi tức

mặc dù bất tài, lễ nghĩa nhân hiếu, đức dung ngôn công đều đã học qua, cũng

biết phi pháp không nói, phi đạo không được; , đi khắp thiên hạ không oán ác.
thổi phồng qua, bị Phương ma ma khuyên giải, bị Sa ma ma chỉ điểm, bị Chu Kiến

Phúc hù dọa, cho nên trong lòng tuy rằng còn tức giận, nhưng vẫn có thể miễn

cưỡng nhịn xuống, thản nhiên nói: “Phụ thân các ngươi không phải phạt các ngươi

quỳ ở từ đường sao? Còn không đi? Ở trong này làm cái gì?”



Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung trầm mặc dập đầu, đứng dậy

lui ra ngoài.



Lục Kiến Tân dựa vào ghế, trầm trọng thở dài, thấp

giọng nói: “Nàng rốt cuộc đã đóng góp bao nhiêu?”



Lâm Ngọc Trân nhẹ giọng nói: “Con số cụ thể thì không

biết, nghe nói là hơn phân nửa.”



Lúc trước Lâm Cẩn Dung nổi danh là đồ cưới dày, lại

càng không nói tới mấy năm nay nàng kinh doanh, hơn phân nửa là bao nhiêu chứ?

Lục Kiến Tân liền có chút trách oán Lâm Ngọc Trân: “Nhi tử và nhi tức đi theo

nàng mấy năm nay, vậy mà nàng phóng túng để chúng thành cái dạng này! Không

biết nàng làm bà bà thế nào, đồ cưới của nhi tức có bao nhiêu cũng không biết,

ngay cả nàng quyên góp bao nhiêu cũng không rõ. Nhà tình nghĩa kia là một cái

động không đáy, hiện nay chính là thời buổi rối loạn, khắp nơi đều phải dùng

tiền. Ta và Nhị lang làm việc trong chốn quan trường chẳng lẽ không cần tiêu

tiền? Nàng lại ép buộc như thế, vạn nhất Mai Bảo Thanh nơi đó còn cần tiền để

dàn xép, thì phải làm sao bây giờ?”



Lâm Ngọc Trân mất hứng nói: “Là ta phóng túng sao? Là

lão gia tử phóng túng mà! Quản giáo sao? Hai năm nay chàng ở nhà thì có thể

quản giáo tốt sao?” Dừng một chút, nhịn không được cười lạnh: “Chàng đừng nghĩ

đến chàng vì cái gì mà sinh chuyện, ta lại không hiểu được.”



Lục Kiến Tân thẹn quá thành giận, phất tay áo bỏ đi:

“Nàng nói hươu nói vượn cái gì! Nói loạn đi đâu rồi!” Rồi nổi giận đùng đùng đi

đến trong vườn, nhưng thấy Lục Kiến Trung một mình tản bộ ở đó, thấy hắn đến,

cười tủm tỉm lại đây cùng hắn hành lễ: “Đại ca ăn qua cơm chiều chưa? Ta vừa

mới nghe thê tử Tam lang nói đến chuyện hôm nay, thật sự là hâm mộ Đại ca Đại

tẩu có một nhi tức hào phóng như vậy a. Tại sao vừa mới thấy hai người đi quỳ ở

từ đường?”



Lục Kiến Tân bình tĩnh vuốt râu, bình tĩnh nói: “Làm

hai chuyện tốt, liền nghĩ đến bản thân đúng hết, đã quên quy củ, cho nên ta

phạt bọn họ đi quỳ ở từ đường!” Nói xong thi thi nhiên nhiên rời đi.