Thế Hôn

Chương 56 : Tranh thủ

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Ngày như vậy trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã hơn một

tháng, mấy hôm nay bầu trời đột nhiên sầm sì, tuyết bắt đầu rơi lả tả. Tuyết ở

nông thôn không giống ở trong thành, rơi nhiều hơn, bất quá chỉ nửa ngày mà

quang cảnh chung quanh đã trắng xoá một mảnh, mọi thứ yên tĩnh, không nghe thấy

tiếng người.



Thời tiết thế này, Đào thị tuyệt đối sẽ không xuất

môn, Lâm Cẩn Dung được Miêu Nha dùng cỏ dại buộc vào đế hài để chống trơn

trượt, vẫn xuất môn, đi Thanh Lương tự để dâng hương rồi học bơi.



Đào thị một mình ngồi trên tháp nhàm chán bỏ khung

thêu xuống, lo lắng nói: “Không biết A Âm cùng Thận Chi hiện tại như thế nào?

Đang làm cái gì?” Nàng lúc trước vốn đã hứa với Lâm Thận Chi, qua mười ngày nửa

tháng sẽ dẫn Lâm Thận Chi đến chơi hai ngày, tiếc rằng Lâm lão thái gia cũng

không cho, mỗi lần hắn chỉ được nghỉ ngơi nửa ngày. Rất nhiều khi nàng nhớ hài tử,

muốn nhanh được trở về.



Cung ma ma đưa vẫn đưa đường kim mũi chỉ, lưu loát đâm

vào bên trong hài, lại dùng cặp kẹp chặt kim khâu dùng sức rút ra, hung hăng

khâu thêm hai ba mũi, rồi đè một nửa hài xuống, cười nói: “Mấy ngày trước đây

Tam tiểu thư không phải mới gửi thư đến sao, nói là mọi việc đều ổn mà. Phu

nhân chớ lo lắng, chắc đến tất niên sẽ trở về, chỉ sợ đến lúc đó người thấy

Thất thiếu gia, sẽ cảm thán hắn trưởng thành không ít a.”



Đào thị nhíu mày nói: “Ta không muốn trở về vào dịp

tất niên, tế tổ đãi khách, phải giữ quy củ, làm không xong chuyện, phiền cũng

phiền đến chết.”



Cung ma ma thở dài: “Chỉ sợ lão thái gia, lão thái

thái sẽ không cho phép. Đáp ứng để người đến đây dưỡng bệnh lâu như vậy đã là

không dễ, bữa cơm đoàn viên sao có thể không trở về ăn. Người không trở về, đồn

đãi ra ngoài đối với tiểu thư cùng Thất thiếu gia cũng không tốt.”



Hai người nhất thời trầm mặc.



Cung ma ma khó khăn nghĩ ra một câu có thể an ủi Đào

thị: “Phu nhân, trở về cũng có lợi, nghe nói mấy ngày nay hai phòng tranh đấu

càng ác liệt, Ngũ tiểu thư vẫn chưa được cho phép ra ngoài, ngay cả biểu tiểu

thư đi cầu tình mà lão thái thái cũng không đáp ứng, Đại phu nhân bị bệnh, Nhị

phu nhân đứng ra xử lý công việc, hai bên ngầm đấu đá đã lâu, chúng ta nhàm

chán vừa vặn xem diễn.”



Đào thị nói: “Chu thị không hay ho ta có gì vui mừng,

nàng tốt xấu còn hiểu được chút nhân tình thế thái, La thị kia từ trước đến nay

không phải người tốt, nàng không hay ho ta còn cao hứng hơn.”
thuốc đúng giờ, còn cứng rắn lôi kéo mình ra ngoài đi lại phơi nắng, lại thay

mình gánh vác rất nhiều việc vặt trong thôn trang, tuy rằng Cung ma ma nói nàng

mỗi khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ một lúc mới có thể ra lệnh, nhưng nàng

cuối cùng vẫn làm rất tốt, không có nửa điểm tính tình trẻ con.



Thân thể của nàng từ khi nào đã biến hóa rõ ràng,

giống như theo lời của Lâm Cẩn Âm, hay Cung ma ma, nàng như trước trầm mặc im

lặng, nhưng sự thông minh cùng bình tĩnh của nàng đã được bộc lộ hoàn toàn sau

một loạt sự kiện ngày thọ yến đó.



Nàng có chủ kiến, chỉ là vẻ ngoài mềm mại nhu thuận mà

thôi.



Không thể không nói, sự thay đổi này đúng là khiến

mình đồng ý để nàng tự do ra vào thôn trang, đến Thanh Lương tự dâng hương ngâm

suối nước nóng chỉ là một nguyên nhân trong đó. Bởi vì từ lúc nào, chính mình

cũng đã tin nàng sẽ không khiến mình gặp thêm phiền toái. Ý thức được điểm này,

Đào thị mệt mỏi xoa xoa cái trán, hướng đám người Cung ma ma khoát tay: “Các

ngươi đều lui ra.”



Sau khi cửa được đóng lại, Lâm Cẩn Dung toàn thân cơ

bắp cùng thần kinh đều trở nên căng thẳng, mở to đôi mắt, nàng biết kế tiếp sẽ

là một sự đánh giá trọng yếu, nàng đã đả động được Đào thị, có thể tranh thủ cơ

hội này, nhưng có thể hoàn toàn thuyết phục Đào thị hay không, phải xem bước kế

tiếp nàng biểu hiện như thế nào.



Đào thị nói: “Đồ cưới của ta có hạn, muốn lưu lại lúc

cần thiết, một văn tiền cũng không muốn lãng phí.”



Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cười: “Nương,

nếu con nói ban đêm nằm mộng, mộng kia lóe ngân quang, bên trong có vàng bạc,

người nhất định sẽ nói con là kẻ ngốc, nhận định con chỉ một lòng muốn phát

tài, là một tiểu hài tử hiểu thắng vì đánh cược với cữu phụ. Trên thực tế, con

không phải như vậy. Con biết nương muốn lưu lại đồ cưới để dùng lúc cần thiết,

mà phiến đất này sẽ không tốn bao nhiêu tiền, cho nên con quyết định bớt ăn,

dùng tiền tiêu vặt hàng tháng cùng quần áo trang sức của con để mua.”



Nàng giương mắt nhìn Đào thị: “Mặc kệ nương cho con

bao nhiêu, con đều phải có bản lĩnh giữ được, có bản lĩnh khiến nó tăng lên,

bằng không núi vàng núi bạc cũng sẽ có một ngày hết sạch. Trải qua nhiều sự

việc vừa rồi, nương hẳn biết, con đã trưởng thành, đúng là thời điểm học tập

bản lĩnh, mà phiến đất này, chính là cơ hội để con luyện tập, con nhất

định sẽ biến nó trở thành ruộng tốt!“