Thế Hôn

Chương 58 : Vứt bỏ

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Phòng này mặc dù không rộng lắm, nhưng vẫn mới tinh,

có hai gian, Lâm Cẩn Dung đang ngồi chờ là gian ngoài. Cạnh tường có giá sách,

thưa thớt có mấy quyển sách cũ, cạnh đó còn có mấy thùng lớn và ngăn tủ, mặt

trên còn dán chữ hỉ màu vàng, có bàn dài, mặt trên đặt bình hoa lư sơn đen có

hoa văn. Tuy rằng chỉnh tề, nên có đều có, nhưng nhận ra được vật liệu chất gỗ

hay độ khéo léo đều cực kỳ bình thường.



Không bao lâu, Mã thị mang một cái ấm bằng đồng tiến

vào, nói: “Thật sự là xin lỗi, trà không ngon, muội muội dùng tạm cho ấm

người.” Rồi rót cho Lâm Cẩn Dung một chén trà nóng, lại đem tới một cái đĩa hạt

dưa, mới nói hai câu, đã có người nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa sổ, Mã thị nghe

thấy, hấp tấp đi ra ngoài: “Sợ là có chuyện gì đó, Tứ muội muội cứ ngồi ở đây.

Nếu thấy mệt, cứ nằm nghỉ trên giường, chăn đệm mới được giặt giũ, rất sạch

sẽ.”



“Đại tẩu cứ lo việc của mình, chớ để ý ta.” Lâm Cẩn

Dung rót một chén trà nóng, tự tay đưa cho Lệ Chi: “Nửa đêm lại bắt ngươi theo

ta ra ngoài chịu rét, cũng uống một chén cho ấm. Cầm cái ghế lại đây ngồi đi.”



“Tiểu thư sao lại nói như vậy, người cùng phu nhân còn

không sợ, nô tỳ còn sợ sao?” Lệ Chi đa tạ tiếp nhận chén trà nóng của nàng,

ngồi xuống bên cạnh chậu than, thấp giọng nói: “Nhà này thật im lặng.”



Xem ra không phải một mình nàng cảm thấy kỳ quái, Lâm

Cẩn Dung nhẹ nhàng xoa xoa tay Lệ Chi. Chủ tớ hai người nhìn chằm chằm vào chậu

than kia mà ngẩn người, cũng không biết trải qua bao lâu, thình lình nghe bên

ngoài tiếng khóc chấn động. Tiếp theo Xuân Nha tái nhợt nghiêm mặt đi vào nói:

“Không được rồi, phu nhân bảo tiểu thư ngồi chờ trong này, chớ đi ra ngoài,

tránh va chạm sợ hãi.”



Quả nhiên là một chân bước vào Quỷ Môn quan, thu về

không kịp sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Lâm Cẩn Dung im lặng một lát, bùi ngùi

thở dài: “Hài tử thì sao?”



Xuân Nha thấp giọng nói: “Là nữ nhi, nghe nói có chút

gầy yếu.” Hóa ra lúc trước khi Thủy lão tiên sinh đến đây, Lâm Xương Đại phu

nhân đã ngất đi. Sử dụng châm cứu, dùng thuốc của Đào thị đem đến, cũng bất quá

chỉ cứu được hài tử mà thôi.



Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm nghĩ, gia đình như vậy,
giam cầm của hai huynh trưởng mà điên cuồng đá đánh, giống như khốn thú tuyệt

vọng, đáng thương đến cực điểm.



Trên đường tuyết trắng xóa, cửa lớn dần dần khép lại,

đem thiếu niên đang liều mạng giãy dụa ngăn cách ở bên trong, bông tuyết bay

đầy trời, có gió trên núi cách đó không xa đang gào thét, cuồn cuộn nổi lên một

trận lại một trận tuyết vụ.



Trên đời này có một loại tư vị, trong lúc đang tuyệt

vọng, ngươi nhìn thấy hy vọng, nó thậm chí còn ngay tại bên cạnh ngươi, ngươi

cảm giác được nó tồn tại, nhưng vô luận ngươi dùng bao nhiêu sức lực, đều không

thể nắm bắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vô tình trượt qua kẽ tay…… Tư vị như

vậy, cả đời nếm qua một lần cũng đã đủ. Lâm Cẩn Dung nhớ tới tâm tình của mình

khi nghe thấy họ hàng xa kia của Lục gia nói với nàng, Lục Giam đã mang theo

phụ thân mẫu thân của hắn đào tẩu, lại nhớ đến bản thân liều mạng giãy dụa

trong nước sông lạnh lẽo, hốc mắt không khỏi có chút ẩm ướt.



Nàng túm nhanh cánh tay Đào thị, đau khổ cầu xin:

“Nương, chúng ta tới cũng tới rồi, vậy làm người tốt cho trót đi, biết rõ ràng

là chuyện gì đang xảy ra mà. Ta thấy thực không thích hợp, người nói với bá bá

đừng làm hài tử bị thương, nhưng bá bá lại vẫn đá lên người hắn, nửa điểm không

hề lo lắng không hề đúng mực…… Cứu người một mạng hơn xây bảy tháp phù đồ, nếu

là hiểu lầm, cũng nên biết rõ ràng mới tốt, đỡ phải ban đêm ngủ không yên, việc

qua đi lại hối hận. Hắn cùng hài tử không có nương che chở, quá đáng thương.

Nhà hắn nếu thật sự không đối tốt với hài tử, sẽ không oán chúng ta nhiều

chuyện, nếu nổi lên lòng xấu xa, đó là chúng ta làm việc thiện tích đức, con

van cầu người ……”



Không biết có phải do một câu của Lâm Cẩn Dung “không

có nương che chở quá đáng thương” kia đả động Đào thị hay không, mà Đào thị do

dự hồi lâu, mày nhíu chặt, thấp giọng thương lượng với Cung ma ma: “Nếu đã gặp

phải cũng không thể giả câm giả điếc, nếu không, chúng ta đến hỏi xem? Nếu thật

sự không được, ma ma hãy mua lại tiểu hài tử kia. Chắc cũng không đáng bao

nhiêu tiền.”



Cung ma ma thần sắc thực khó xử: “Phu nhân, việc này

tuy là hành thiện tích đức, nhưng sẽ dẫn tới vô tận phiền toái, ai biết tương

lai……” Lời bà cũng không nói hết, nhưng ý tứ là làm việc thiện tích đức cũng

nên lượng sức mình