Thế Hôn
Chương 73 : Bạc lạnh
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lâm Thế Toàn trầm mặc một lát, giương mắt nhìn Lâm Cẩn
Dung nói: “Tứ muội muội cảm thấy ta có thể làm gì? Công danh vô duyên với ta,
việc buôn bán thì không có tiền vốn.” Hắn dừng một chút, tăng thêm ngữ khí:
“Nếu ta chỉ có một mình một người, tất nhiên bước nào hay bước nấy, bản thân
cũng sẽ không chết đói. Nhưng Lưu Nhi thì phải làm sao bây giờ?” Hiếm có là
tuổi hắn chưa lớn, gặp phải sự tình này, trong mắt tuy có phẫn nộ nhưng cũng có
chút không cam lòng.
Lâm Cẩn Dung thấy rõ, thấp giọng nói: “Đây đều là vấn
đề có thể giải quyết, không phải việc khó. Quan trọng là Tam ca muốn trở thành
người như thế nào?”
Lâm Thế Toàn nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Không thẹn với
lòng, cơm no áo ấm, được người tôn kính.”
Thật may, nguyện vọng này dễ dàng thực hiện. Lâm Cẩn
Dung nhẹ nhàng thở hắt ra: “Đây là nguyện vọng đơn giản, ngày sau tất nhiên có
thể thực hiện. Chúng ta trước gặp nương của ta.”
Lâm Thế Toàn bị nàng hỏi không đầu không đuôi, có chút
không hiểu, nhưng rốt cuộc trong lòng ưu phiền, cũng cúi đầu đi theo.
Vào chính viện, Đào thị đang phân phó Cung ma ma:
“Ngươi tự mình đi một chuyến, cần phải mời Lâm Xương gia đến. Ngươi hỏi hắn,
lâu như vậy cũng chưa đến thăm, đột nhiên để nữ nhân sáng tinh mơ đến trước cửa
nhà chúng ta làm ầm ĩ, là có ý gì?! Hắn không nể mặt ta, ta cũng không nể mặt
hắn!”
Lâm Thế Toàn tiến lên vái chào, thấp giọng nói: “Thẩm,
huynh muội chúng ta khiến người thêm phiền toái. Nhưng ta còn muốn cầu thẩm,
cầu người giúp ta qua cửa ải khó khăn này.”
Đào thị sắp được về nhà gặp nhi tử và nữ nhi, lại buôn
bán có lời, còn được gặp mặt huynh trưởng, tâm tình vô cùng tốt, cũng không bởi
vậy mà tức giận, ha ha cười: “A Toàn đừng lo lắng, nếu lúc trước ta muốn quản
chuyện này, tất nhiên sẽ xen vào đến cùng.”
Lâm Thế Toàn muốn nói thêm gì, nhưng lại cảm thấy nói
cái gì cũng không thỏa đáng, đành ngậm miệng, trầm mặc nhìn sàn gỗ dưới chân.
Ngồi được một lúc, chợt nghe phòng bên cạnh một trận
ồn ào, Mã thị cao giọng nói: “Các ngươi vì sao ngăn cản không cho ta gặp Tam
thẩm nương? Tam thẩm nương, là ta a,
ta là Đại chất tức của người a.”
Danh xưng Đại chất tức này thực có thứ tự…… Lâm Thế
cay ghét đắng, trầm mặc, nhìn về phía Lâm Thế Toàn: “Tam Lang, ta là thật tình
muốn đón các con trở về. Ta đã mua hai con dê, đủ để nuôi Lưu Nhi.”
Lâm Thế Toàn im lặng cúi mắt không nói một câu.
Lâm Xương lão gia lại đứng trong chốc lát, cúi đầu thở
dài, xoay người bước ra bên ngoài. Mã thị thấy thế, vội bảo Tiểu Bao Tử đuổi
kịp, nhanh chóng quay về.
Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng, Lâm Cẩn Dung lo
lắng nhìn Lâm Thế Toàn vẫn ngồi đó không nhúc nhích, khuyên nhủ: “Tam ca, ngươi
đừng để ở trong lòng. Kỳ thật, tộc bá vẫn quan tâm huynh cùng Lưu Nhi.”
Cung ma ma cũng thầm nghĩ: “Đúng vậy, lão nô tài đi ra
ngoài chưa được bao xa liền gặp Lâm Xương lão gia, sáng sớm hắn phát hiện tẩu
tử người không có ở đó, liền vội vàng tới đây. Chính là đến chậm mất một bước.”
Lâm Thế Toàn bỗng nhiên nhếch môi: “Không cần khuyên
ta, trong lòng ta đều hiểu được. Ai biết có phải là diễn trò cho các ngươi xem
hay không? Bọn họ được như ý nguyện, ta cũng vậy.” Lập tức đứng dậy chậm rì rì
đi ra bên ngoài.
Lâm Cẩn Dung vội đuổi theo: “Tam ca, Tam ca……”
“Muội không cần khuyên ta.” Lâm Thế Toàn quay đầu nhìn
Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Chuyện đầu tiên hắn làm, không phải lo lắng ta bị
ủy khuất, mà là sợ đắc tội với Tam thẩm nương, sẽ nói mấy lời khó nghe với lão
thái gia, từ nay về sau bọn họ không còn chỗ dựa. Hắn nói thật tình muốn đón
chúng ta trở về, nhưng cũng không đưa mắt nhìn Lưu Nhi một cái.”
Hắn dù biểu hiện kịch liệt kiên quyết, kỳ thật vẫn
muốn được trở về nhà của mình, nhưng hôm nay chỉ sợ đã hoàn toàn bị thương tổn,
Lâm Cẩn Dung không biết nên khuyên nhủ Lâm Thế Toàn mới tốt, dù thế nào cũng
thấy hắn vô lực tái nhợt.
Lâm Thế Toàn nhìn nàng mỉm cười: “Tam muội muội, muội
có thể không rõ nguyên nhân. Ta nói cho muội nghe. Ở trong mắt hắn, nuôi Lưu
Nhi chỉ tốn tiền, hắn từ đầu tới cuối cũng không muốn, tất nhiên không coi nàng
là nữ nhi, chết sống cũng không muốn có liên quan, vì vậy mới có thể không thèm
liếc mắt nhìn một cái; Ta với hắn thì sao, sớm chiều ở chung mười mấy năm, hắn
có lẽ cũng muốn ta trở về, nhưng hắn cảm thấy ta đã dựa vào đại thụ như nhà
muội, ngày sau tất nhiên áo cơm không lo, cần gì phải tranh đoạt với ca ca phần
gia sản ít ỏi đáng thương kia? Cho nên,” Lâm Thế Toàn một chữ lại một chữ nói:
“Về sau ta cũng không cần hắn.”