Thế Hôn
Chương 75 : Điểm danh
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Lâm Cẩn Âm thừa dịp thời điểm Đào thị cùng Lâm Cẩn
Dung rửa mặt chải đầu, nhỏ giọng cùng Đào thị nói rõ tình huống trong nhà:
“Trước đó vài ngày, Nhị bá mẫu quản sự xảy ra chút vấn đề, tổ phụ lên tiếng,
đổi Đại bá mẫu ra mặt quản sự lại. Xảy ra vấn đề tiền bạc, hai vị bá mẫu trước
mặt tổ mẫu náo loạn không thôi, đến bây giờ cũng không hòa hảo. Trước mặt người
khác còn miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng xem như mỉm cười, nhưng không hề nói
chuyện gì với nhau.”
Đào thị thực ngạc nhiên cũng thực khoái trá: “Tiền
nong xảy ra vấn đề? Thực mất mặt! Đây chính là đại sự mà, tổ mẫu có nói gì
không? Cứ như vậy quên đi a?”
Lâm Cẩn Âm nhỏ giọng nói: “Mùa xuân vừa rồi không phải
bạc tăng giá sao? Nhị bá mẫu cùng người bên ngoài kinh doanh bán bạc, buôn bán
lời rất nhiều tiền……” Sau đó bám vào bên tai Đào thị thấp giọng nói: “Nghe nói
nàng tự ý dùng vàng cùng tiền chung của nhà đi đổi bạc, rồi lại lấy ra cửa hàng
bên ngoài để bán, chỉ chừa lại một chút bạc giả vờ giả vịt. Sự tình lộ ra, tổ
phụ lên tiếng, bảo Đại bá mẫu tính toán rốt cuộc bị mất bao nhiêu bạc, dựa theo
giá cao nhất mà bắt Nhị bá mẫu nộp đủ số lượng. Nhị bá mẫu nói chỉ có một vạn
lượng, Đại bá mẫu nói tổn thất hai vạn hai, hai người không ai nhường ai, trước
mặt tổ mẫu liền ầm ỹ lên. Con lần đầu tiên được biết, Đại bá mẫu cãi nhau hóa
ra lại lợi hại như vậy. Cuối cùng tổ mẫu đứng ra hòa giải, bảo Nhị bá mẫu nộp
một vạn năm ngàn lượng.”
“Nàng lá gan thật lớn! Bản thân là nhi tức làm quản
gia, có thể lấy thúng úp voi (một việc sai trái lớn tầy đình mà toan
che đậy bằng lý lẽ thiếu sót, giấu đầu hở đuôi) được
hay sao. Mới chỉ quản gia vài ngày, đã lộ ra bộ dạng ăn cắp khó coi như vậy,
đúng là đánh vào mặt tổ mẫu mà.” Đào thị buồn cười vô cùng: “Nàng vắt hết óc
vất vả hồi lâu, lại vô duyên vô cớ nộp lại tiền, nói vậy sẽ rất hận Đại bá mẫu
của con rồi.”
Lâm Cẩn Âm cười nói: “Đại bá mẫu còn hận nàng buôn bán
lời hơn một ngàn lượng bạc. Vừa hận tổ mẫu bất công, vì vậy trước mặt tổ mẫu
sắc mặt luôn khó coi. Tổ mẫu cũng không so đo, cũng tức giận với Nhị bá mẫu. Vì
vậy, Lục muội cùng Thất muội cũng không dám làm nũng với tổ mẫu nữa.”
Vừa trở về đã nghe thấy chuyện như vậy, Đào thị cười
ngả nghiêng, vỗ tay nói: “Tổ mẫu của con bao che Nhị bá mẫu, thấy thẹn trong
lòng, nên cũng không tiện so đo với Đại bá mẫu. Cái tát này thật hay, xứng đáng
nha xứng đáng! Bản thân ta mặc dù khiến người khác không yêu thích, nhưng loại
chuyện bẩn tay này thật sự không làm được.”
Lúc đi Đại phòng thất thế, Nhị phòng đắc ý, đến khi về
Nhị phòng mất mặt, Đại phòng lại đắc ý. Nửa năm nay, tình hình trong nhà thật
lôn xộn. Lâm Cẩn Dung ở một bên yên lặng nghe, khẽ cười nói: “Nếu hàng năm Nhị
bá mẫu đều làm như thế, nói vậy thời điểm phát tiền tiêu vặt hàng tháng cùng
ngày lễ ngày tết, Đại bá mẫu sẽ sảng khoái phóng khoáng hơn rất nhiều, nhà
chúng ta cũng không cần phải chi tiêu tiết kiệm nữa.”
“Con nha……” Đào thị càng nghĩ càng buồn cười, đem châu
sai màu đỏ san hô cài lên tóc, mặt mày vui vẻ nói: “Đi, chúng ta thỉnh an lão
thái thái.”
Lâm Cẩn Dung cầm tay Lâm Thận Chi, cùng Đào thị hoà
thuận vui vẻ bước đi.
Con đường này vẫn vậy, nha hoàn ma ma vẫn là những
người kia, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa quen thuộc.
Lâm lão thái rất vừa nghỉ trưa dậy, còn chưa có tinh
thần, ngả người trên tháp uống trà cho tỉnh táo. Thấy đám người Đào thị tiến
vào thỉnh an, trên mặt mỉm cười không vui cũng không khó coi nói: “Ngồi đi. Đã
khỏi hẳn rồi chứ? Thân mình được nghỉ ngơi là tốt rồi, ngày sau cố mà sống tốt.
Tứ nha đầu cao thêm nhiều, sắc mặt cũng rất khá.” Vừa nói vừa hướng Lâm Thận
Chi giang hai tay, nói: “Tiểu lão Thất đến chỗ tổ mẫu, tổ phụ cho con nghỉ rồi
sao?”
Lâm Thận Chi luyến tiếc nhìn Đào thị một cái, cất bước
tiến lên tựa vào bên người Lâm lão thái thái, cười nói: “Vâng, tổ phụ biết
nương ta hôm nay trở về, nói quản được người không quản được tâm, không bằng
thả ta ra, hắn cũng thanh tịnh, ta cũng vui mừng.”
Lâm lão thái thái xoa xoa đầu hắn, dặn dò nói: “Ngoan
nghe lời tổ phụ, cố gắng học hành, tương lai làm rạng rỡ tổ tông.”
Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn Lâm lão thái thái đối đãi
Lâm Thận Chi dường như so với lúc trước thân thiết hơn rất nhiều, trong lòng
biết đây là bởi vì Lâm Thận Chi đi theo Lâm lão thái gia có chỗ đứng, đọc sách
cũng rất tốt, vì thế thật cao hứng, hướng Lâm Cẩn Âm chớp mắt vài cái, hai tỷ
muội hiểu ý cười.
lên nói: “Lệ Chi, ngươi cảm thấy bình phòng này nên dùng vật liệu gỗ nào làm
khung sẽ tốt hơn?” Không đợi Lệ Chi trả lời, lại nói: “Ta nhớ rõ mẫu thân có
giấu một khúc gỗ trầm hương, tuy rằng không lớn, nhưng hẳn cũng đủ. Trầm Hương
hương khí nhập tì, thanh thần thường dùng làm thuốc lưu thông khí huyết, bồi bổ
ngũ tạng, khỏi ho tiêu đàm, ấm vị ôn tì, thông khí, thích hợp nhất để cữu
mẫudùng. Buổi tối ta sẽ nói với mẫu thân, nghĩ chắc nàng cũng sẽ không luyến
tiếc.”
Nàng như không có việc gì nói chuyện phiếm, khiến Lệ
Chi không biết nên tiếp lời thế nào, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Gỗ trầm
hương rất tốt, cũng xứng đáng. Nói vậy Cữu phu nhân nhất định sẽ cao hứng.” Lập
tức đem mấy kiện vải kia thả lên bàn, thỉnh Lâm Cẩn Dung đi qua xem: “Tiểu thư,
lúc nãy người vừa ngủ, nha hoàn Thạch Lưu trong phòng Đại phu nhân tới đây, nói
là trang phục mùa xuân, trang phục mùa hè năm nay người chưa có, thỉnh người
qua chọn vật liệu, đều may thành trang phục hè. Nghe nói người vừa ngủ, liền
bảo nô tỳ đi qua cầm về cho người chọn, người nhìn xem có thích cái nào không?
Hoa văn và sắc màu đều rất được.”
Lâm gia tiểu thư được phân hai bộ đồ mới mỗi quý, nếu
có đại sự đại lễ sẽ được may thêm. Cứ như vậy, Lâm Cẩn Dung có thể được may bốn
bộ. Lệ Chi giống như nữ hài tử khác đều nhiệt tình ham thích với quần áo và
trang sức xinh đẹp, cho dù là không phải của mình, cũng thật cao hứng.
“Vừa vặn ta cao lên, một số quần áo cũng đã chật.” Lâm
Cẩn Dung đem bức tranh thêu thu dọn, đi đến bên cạnh bàn chọn vải.
Chu thị lần này tuy rằng chiến thắng, trong lòng lại
nghẹn một ngụm ác khí. Vì thế quyết tâm lấy mấy ngàn lượng bạc La thị cống hiến
để đền đáp, nếu cướp trong nhà khó phòng, phòng đến phòng đi đều là người khác
chiếm tiện nghi, còn không bằng cho mọi người hưởng lây. Cho nên, năm nay vải
vóc so sánh với năm vừa rồi thật sự cao giá hơn rất nhiều, không chỉ về hoa văn
màu sắc, mà chất lượng cũng vô cùng tốt, Lâm Cẩn Dung chọn lựa, đột nhiên có
chút cảm khái. Năm ấy, trong nhà cũng xảy ra sự tình như vậy, nhưng kiện vải
đến chỗ nàng, đều là đồ thừa của bọn tỷ muội, sao được như bây giờ? Lại càng
không nói tới may thêm bộ đồ mới để bổ sung.
Cũng không phải nói tổng cộng cũng chỉ có chừng này,
chọn xong rồi sẽ không còn, mà là người khác không kiên nhẫn tốn tâm tư với
nàng, còn lại cái gì thì chỉ có cái đó, nàng cũng quen rồi. Nhưng hiện nay
không giống như kiếp trước, tối thiểu, hai kiện vải một cái là kiện màu xanh
ngọc bạc trù thêu hoa văn mờ cùng tương sắc bạc la mà nàng thích nhất khi đó
hoàn toàn thuộc về Lâm Ngũ.
Nếu hiện tại đã có biến hóa này, vì sao không thể thỏa
mãn một chút yêu thích của bản thân? Lâm Cẩn Dung không chút do dự chỉ vào hai
kiện vải kia: “Hai thứ này cũng được.”
Lệ Chi nhãn tình sáng lên, lập tức thở dài: “Tiểu thư,
Ngũ tiểu thư cũng chọn như vậy.” Nàng làm việc luôn cẩn thận chu đáo, từ lúc
trước cũng đã cùng Thạch Lưu hỏi thăm, các vị tiểu thư khác đã chọn kiện vải
nào để tiện nhắc nhở Lâm Cẩn Dung. Dù sao các tiểu thư cũng không thích ăn mặc
giống nhau.
“Nàng mặc của nàng, ta mặc của ta.” Lâm Cẩn Dung không
sao cả nói: “Ta thích kiện vải này.”
Lệ Chi chỉ cho rằng Lâm Cẩn Dung còn ghi hận Lâm Ngũ
lúc trước bắt nạt hãm hại nàng, có tâm muốn so đo với Lâm Ngũ. Không khỏi thầm
nghĩ tư thái nhan sắc của tiểu thư nhà mình hơn hẳn Lâm Ngũ tiểu thư, thích hợp
nhất với màu sắc thanh nhã này, Ngũ tiểu thư tính tình hẹp hòi, quần áo may ra,
tất nhiên Ngũ tiểu thư sẽ tức giận không chịu mặc, dù thế nào cũng không phải
tiểu thư nhà mình chịu thiệt, cũng liền mỉm cười đáp ứng, đem hai khối kiện vải
kia đặt qua một bên, tiếp tục giúp đỡ Lâm Cẩn Dung chọn lựa.
Hai người chọn đủ bốn bộ quần áo xong, Lệ Chi thanh
thanh nói: “Tiểu thư, chuyện của Quế Viên người tính thế nào?”
“Quế ma ma không làm sai cái gì, ta luyến tiếc để nàng
chịu ủy khuất.” Lâm Cẩn Dung trầm tĩnh nói: “Cung ma ma đã nhắc hai lần rồi,
việc vặt của nàng quá nhiều, cần một nha đầu lanh lợi giúp đỡ quản sự, Quế Viên
có vẻ thích hợp. Ta tính bổ sung thêm một tiểu nha đầu nữa.”
Lệ Chi nhẹ nhàng thở hắt ra, từ trong phòng tiểu thư
theo quản sự ma ma trong phòng của phu nhân học việc, có thể nói là được thăng
chức, được chủ tử coi trọng, với thân phận của Quế Viên, cũng không có ai hoài
nghi gì. Không chừng người ta còn nghĩ vì Lâm Cẩn Dung tương lai xuất giá mà
chuẩn bị. Nhưng trên thực tế, Quế Viên căn bản không thể khôn khéo mạnh mẽ như
Cung ma ma, chính là bị Cung ma ma trông chừng. Đây thật sự là một biện pháp
tốt, không tổn thương tình nghĩa lại giải quyết được vấn đề, cơ hồ có thể nói
là vẹn cả đôi đường.