Thế Nào Là Hiền Thê
Chương 11 : Giao chiến
Ngày đăng: 11:29 18/04/20
Sảnh phía Tây của phủ Xương Đức công chỉ giành riêng để tổ chức yến tiệc cho đám phụ nữ, nên đồ vật bày trí ở đây đa phần đều rất tinh tế rực rỡ, bên trong treo những bức tranh chữ nổi tiếng, nhìn vào cũng thấy đây là gia đình có chút nội hàm. Chỉ đáng tiếc là đời sau không bằng đời trước, Xương Đức công hiện giờ làm việc càng lúc càng vô lý, khiến người ta chê cười sau lưng không ít.
Khúc Khinh Cư và Khúc lão thái thái ngồi cùng một bàn, hơn nữa vị trí của nàng còn ở ngay bên cạnh La lão thái thái, đủ để thấy thái độ của trên dưới Khúc gia đối với nàng. Trên bàn lại có người cố ý nịnh nọt, nên bầu khí quanh bàn ăn cũng có thể coi là náo nhiệt. Chỉ là sau khi La lão thái thái gọi tam cô nương của Khúc gia đến ngồi ở phía bên kia, thì sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi. Nếu là buổi yến tiệc gia đình, thì vị trí ra sao cũng chẳng có ai nhiều lời làm gì. Nhưng hiện giờ trong đám phụ nữ ở đây cũng có rất nhiều người địa vị cao như La lão thái thái, tam cô nương của Khúc gia là vãn bối trên người lại không phong hiệu nào, nếu ngồi cùng một bàn thì có chút không được hợp lý.
Bảo Vinh hầu cười lạnh nhìn hành động của Khúc lão thái thái, trong lòng hiểu rằng Khúc lão thái thái đang muốn để tam cô nương của Khúc gia lộ diện trước mặt những vị phu nhân khác, nhưng thời cơ lại không ổn chút nào.
“Thân già này trước đây thương nhất hai con bé này, giờ con bé lớn đã xuất giá rồi, nay cuối cùng lại được quây quần ngồi bên nhau,”
Sao Khúc lão thái thái lại không hiểu suy nghĩ của mọi người chứ, bà ta lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt,
“Giờ bọn trẻ đều đã lớn cả rồi, bà già này hận không thể giữ bọn chúng bên mình ngày ngày.”
Một vị phu nhân có mối quan hệ qua lại khá tốt với Khúc gia cười tiếp lời:
“Đó là tấm lòng yêu thương hiền từ của lão thái thái giành cho cháu gái, chỉ là con gái đã lớn rồi, sao có thể giữ lại mãi được, xinh đẹp như tam cô nương đây…”
Bà ta nói tới đây, liền nở nụ cười trêu chọc.
Khúc Ước Tố nghe thấy đoạn này, vội vàng cúi đầu xuống, xấu hổ đến nỗi không ngẩng mặt lên được.
Nhìn vẻ quyến rũ của cô gái nhỏ, Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn người phụ nữ vừa nói xong, bà ta là Ngụy thị người bên nhà mẹ đẻ của Khúc lão thái thái, chồng giữ chức Lễ bộ Thị lang không lớn cũng chẳng nhỏ, từ trước tới nay chẳng qua bà ta chỉ khách khí với một mình Khúc Ước Tố, lúc trước chẳng thèm nhìn đến Khúc Khinh Cư và Khúc Hồi Tuyết con của một người thiếp.
“Ngụy phu nhân chê cười rồi, giờ tam muội là nhỏ tuổi nhất, tổ mẫu lại yêu thương rất mực như vậy, sao có thể không giành nhiều thời gian ở bên tổ mẫu được,”
Khúc Khinh Cư nhìn Ngụy thị cười mà như không cười, nhận lấy chiếc khăn lụa Ngân Liễu dâng lên để lau tay,
Lương thị ngồi ở bên này cũng nghe ra được ẩn ý trong những câu nói đó, bà ta không ngờ hiện giờ Khúc Khinh Cư lại sắc bén như vậy, nhưng lại không có cách nào biện bác được, đành cười nói:
“Vương phi bệnh, sao không bảo người đưa tin về phủ, để người làm mẹ như ta được chăm sóc hai ba ngày thôi cũng được.”
“Đâu dám để mẫu thân phải vất vả thế,”
Khúc Khinh Cư rửa tay xong, đang lau hết bọt nước trên mu bàn tay, nghe thấy lời của Lương thị, nhếch khoé môi lên nói,
“Tục ngữ nói, con gái đi lấy chồng như bát nước đã hắt đi, con gái sao còn có thể để mẫu thân và phụ thân phải lo lắng nữa. Kẻ hầu người hạ trong vương phủ không thiếu, chẳng qua chỉ là chút bệnh vặt thôi, sao lại không biết xấu hổ để cho tất cả mọi người đều biết chứ. Là do La lão thái thái, và cả mợ nữa sau khi sai người tới gửi đồ tới cho ta, thấy ta bị bệnh, nên mọi người mới biết từ miệng của mợ thôi.”
Nhưng lời này càng bí hiểm cũng lại càng khó nghe hơn, Đoan vương phi nhắc đến một chứ “dám” kia, đủ để người ta liên tưởng được trong hậu viện Lương thị đối xử với con gái của người khác thế nào.
Mỉm cười nhìn Lương thị bị mình chèn ép đến mức không thể nói được câu nào, Khúc Khinh Cư bắt đầu dùng tiệc không nói nữa, nàng không sợ làm hỏng thanh danh của nhà mẹ đẻ, càng không sợ nhà chồng vì thanh danh nhà mẹ đẻ mà ghét bỏ nàng. Dù sao cũng là một cái mạng nhặt được, thoải mái sống được bao lâu thì sống đến đó. Nhưng nàng nhặt được mạng của người ta, thì chí ít nàng còn có thể thoải mái giúp người ta giải quyết mọi ân oán ngày xưa. Nếu có một ngày nào đó Đoan vương thật sự làm hoàng đế, hoặc là tranh đoạt hoàng vị thất bại, muốn cái mạng của nàng, nàng cũng không thấy nuối tiếc điều gì nữa. Có thể ngạo mạn được lúc nào thì hãy ngạo mạn đi, chẳng biết ngày nào sẽ mất mạng đâu.
Khúc Ước Tố nhìn cử chỉ tao nhã của Khúc Khinh Cư, trong lòng có một loại cảm giác phức tạp rất khó nói. Tuy rằng mẹ cực kỳ không thích chị cả, nhưng trong thâm tâm nàng lại có chút đồng tình với chị ấy, cho nên cũng tặng trang sức đồ chơi mình không thích dùng cho chị cả. Nhưng hiện giờ người chị cả cần mình đồng tình, đã là vị vương phi đến ngay cả tổ mẫu cũng phải khách khí đối đãi rồi, mà ngày sau của bản thân nói không chừng cũng sẽ cúi đầu dưới chị ấy.
Nghĩ tới đây, hàng lông mày lá liễu của Khúc Ước Tố khẽ cau lại, tại sao trong lòng lại thấy có một loại cảm giác nôn nao khó nói lên lời thế này?
Buổi tiệc kết thúc, người của Khúc gia dẫn mọi người đến mảnh sân rộng rãi bên ngoài nghe kịch. Trên sân khấu đã được dựng lên từ lâu, giữa nam và nữ được ngăn cách bằng một bức bình phong khá cao, tuy rằng ở chung một khoảng sân, nhưng chỉ có thể đối diện với sân khấu kịch.
Vở kịch đầu tiên là “Ma Cô bái thọ”, Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương thị đang bê một cái hộp gỗ đàn hương đi đến chỗ mình.
Lương thị muốn đích thân lên diễn kịch sao?